Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 102

Cập nhật lúc: 2025-03-25 11:20:11
Lượt xem: 29

"Cuộc sống ở đây nhanh quá ha, thím vậy mà đến Binh Đoàn đã một tháng rưỡi rồi, giống y như vừa mới đến, Tiểu Hứa nói có đúng hay không?"

Hứa Niệm gật đầu: "Cháu giống thím, cũng có loại cảm giác này.

Cố Khanh Khanh bởi vì có Sở Đại và Cố Thanh Liệt ở đây, nên cô không cảm thấy thời gian có bao nhiêu gian nan.

Nửa tháng trước, mỗi ngày đi theo Dư Phú Quý bận lên bận xuống làm nhà kính trồng rau, sau đó buổi sáng đi theo chú ấy mua đồ ăn ở chợ, rồi đi leo núi đào quả dại, hái hạt dẻ để chú Dư rang lên ăn, sinh hoạt hằng ngày muôn màu muôn vẻ.

Chính là ngay giờ khắc này ít nhiều có chút nhớ nhà.

Nghe thấy hai người họ trò chuyện xì xào, Cố Khanh Khanh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đêm nay nữa thôi qua hôm sau không ở nơi này nữa rồi.

Hôm nay xem là ngày toàn bộ Binh Đoàn được nghỉ, chính là đội tuần tra cùng đội gác cổng không tham gia tiệc tối náo nhiệt này được.

Không có biện pháp, những người khác đều say mèm rồi, căn bản không thể thay đổi vị trí được.

Buổi chiều Cố Khanh Khanh mang cơm cho họ, còn nhét vào túi bọn họ mấy cái kẹo mừng cưới, biết bọn họ không thể tùy tiện nói chuyện, cô tự mình lảm nhảm: "Các anh trai à, hôm nay em kết hôn, ai nha đều do bọn họ không lưu người đổi canh gác, các anh tạm chấp nhận ăn nha, đồ ăn trong nồi vẫn còn nóng, chú Dư cố ý để phần lại cho các anh, hôm nay thịt đặc biệt thơm, ăn ngon lắm, bất quá chú Dư quá tiết kiệm, e là bữa nay là bữa thịnh soạn nhất ..."

Nghe cô gái lảm nhảm, người lính đứng gác nháy mắt với cô, khóe miệng thoáng hiện lên một nụ cười, thật mau biểu tình nghiêm túc tiếp tục nhìn về phía trước.

Sau khi Cố Khanh Khanh nói chuẩn bị rời đi, cô nghe thấy sau lưng có giọng nói: "Em gái, tân hôn vui vẻ!

"Cố Khanh Khanh hoàn hồn, trong lòng cảm động, hơi cúi người: "Cảm ơn các anh trai."

Cô nhất định sẽ nỗ lực để sống rực rỡ cả đời.

Khi cô rời đi, binh lính canh gác nhịn không được cười thành tiếng, có người hùng hùng hổ hổ: "Thôi đi, vì em gái xử phạt cũng được."

Đồ của Cố Khanh Khanh được chuyển đến chỗ phòng Sở Đại, mấy người đàn ông vẫn đang say khướt trong nhà ăn.

Cô đẩy cửa bước vào, thím Dư và chị A Niệm giúp cô mang đồ đến, còn cô đi nhà ăn múc cơm cho binh linh gác cổng, chưa có xem.

Bây giờ đứng đây, lọt vào tầm mắt là một cái giá sơn màu xanh, có một cái bếp nhỏ bên cạnh, không có cái nồi nào cả, rõ ràng trước nay chưa từng động đến.

Trước bếp là một chiếc bàn gỗ vuông nhỏ kê hai chiếc ghế, trên bàn có bản đồ biên phòng, còn có hai cây bút chì.

Cố Khanh Khanh chỉ nhìn lướt qua, không có nhìn kỹ.

Cô tiếp tục bước vào, đẩy cánh cửa gổ, "kẽo kẹt", tiếng cửa gỗ đẩy ra.

Hai chiếc giường đơn được kê lại với nhau, chiếc chăn bông màu xanh bộ đội được xếp thành những viên đậu phụ vuông vức, các góc thắp tắp, chỉnh tề ngăn nắp.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cố Khanh Khanh âm thầm líu lưỡi.

Về sau chăn cũng phải xếp như vậy sao? Cô không biết làm nha.

Căn phòng bài trí rất đơn giản, có bốn bộ quân phục treo trong tủ gỗ, hai bộ quân phục mùa hè và hai bộ quân phục mùa đông, bên cạnh còn có một số quân phục màu xanh lá cây và áo sơ mi trắng, được gấp gọn đè bên dưới quân mũ.

Cố Khanh Khanh cuối cùng cũng biết mình phải làm gì, cô lấy quần áo mà thím Dư đã giúp cô cất vào hành lý, đặt vào ngăn tủ bên cạnh áo sơ mi của Sở Đại.

Đặt vào xong, cô lùi lại một bước, vừa lòng nhìn tủ quần áo. Có chút trống nhưng không việc gì, cô cũng không ở bao lâu.

Chờ về nhà cắt thêm ít vải làm thêm mấy bộ quần áo mang đi trú đảo, về sau tủ quần áo tràn đầy ngay thôi.

Ở quê cô có một loại vải thô là vải bông dùng làm quần áo thoải mái nhất, không nhăn lại thoáng khí, chính là màu sắt không trắng thì lam, kiểu dáng hơi cũ, không đẹp bằng mẹ cô may.

Buổi tối, cô lại đi nhà ăn ăn cơm, nam nhân từng nhóm từng nhóm say khướt, ngay cả thường ngày không dính rượu như Triệu Trạch cũng ôm bình rượu, mặt đỏ hồng ngủ gục trên bàn.

Hứa Niệm lắc đầu bất lực với Cố Khanh Khanh: "Chúng ta ăn cơm đi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-102.html.]

“Vâng." Cố Khanh Khanh nhìn người đàn ông đang khoác vai bên cạnh Cố Thanh Liệt, thở dài.

Cơm nước xong, Cố Khanh Khanh trở về phòng của Sở Đại.

Cô ngồi vào bàn, hai tay ôm mặt, thẫn thờ nhìn ánh trăng bên ngoài

Vầng trăng khuyết như móc câu bạc, cô nghĩ đến câu chuyện mẹ cô kể khi còn nhỏ, chị Hằng ôm con thỏ ngồi trên đó, đung đưa chân nhìn xuống người bên dưới.

Người phía dưới cũng đang ngước đầu lên nhìn chị Hằng.

Hơn tám giờ, Cố Khanh Khanh mơ màng buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật thiếu chút ngủ gục trên bàn.

Ngay khi đầu sắp đập vào mặt bàn, một bàn tay trắng nõn giơ ngang đỡ, khớp tay thanh mảnh thon dài như trúc, ẩn ẩn hai mạch m.á.u xanh tím rõ ràng, lót ở trên bàn.

"Bang ..." Cố Khanh Khanh đầu đập vào lòng bàn tay mềm mại một mảnh.

Cô mơ hồ ngước mắt lên, một mùi rượu nồng nặc điên cuồng xộc vào mũi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhỏ nhăn lại thành quả bóng, Sở Đại nói: "Em ngủ trước đi, anh đi tắm."

Cố Khanh Khanh đang buồn ngủ tức khắc thanh tĩnh, đôi mắt to chớp động: "Anh trai, anh không có say?"

“Lão Triệu đưa thuốc giải rượu trước cho anh.” Sở Đại đặt áo khoác lên lưng ghế, đi tới trước tủ quần áo, ngón tay vừa chạm vào áo sơ mi thì đụng tới quần áo của cô gái nhỏ bên cạnh, thấp giọng cười.

Cố Khanh Khanh có chút xấu hổ, nhanh chóng dựng thẳng n.g.ự.c tự tin: "Hiện tại em đã gả cho anh, là vợ anh, quần áo hai ta đặt ở cùng nhau, đúng không?"

"Ừ, nên là." Sở Đại quay đầu nhìn cô gái nhỏ, ý vị không rõ: "Vợ."

Cố Khanh Khanh bị xưng hô ngữ khi này làm cho đỏ mặt, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn vào anh ấy.

Sở Đại đem quần áo đi vào nhà vệ sinh phía sau tắm, trong phòng Cố Khanh Khanh đứng ngồi không yên, chờ đợi từng giây đều là dày vò.

Chờ lát nữa nên làm thế nào thì làm thế ấy? Hay là không làm?

Cô lấy bộ quần áo ngủ bông thay vào, bò lên giường kéo chăn che toàn thân, chỉ lộ ra cái đầu cùng đôi mắt đen như mực.

Trong lòng hai cái tiểu nhân giao chiến, lỗ tai đỏ như thiêu đốt.

Lúc Sở Đại bước vào, dùng khăn lông lau tóc ướt, mỉm cười khi thấy cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.

“Em không buồn ngủ à?” Người đàn ông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, những giọt nước li ti văng ra từ chiếc khăn tắm b.ắ.n tung tóe trên bàn.

Cố Khanh Khanh gật đầu rồi lại lắc đầu.

Sở Đại bỏ khăn lông xuống, ngồi ở bên giường.

Lòng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua má cô gái nhỏ, vén mớ tóc ra sau tai.

Hôm nay hắn thực sự rất vui, cho dù bị chuốc rượu cũng vui.

Cố Khanh Khanh thấy anh ấy nhìn chằm chằm vào mình thất thần, ánh mắt trong veo nhìn gương mặt anh tuấn, đưa tay ra so so, cả khuôn mặt cũng chỉ to bằng bàn tay của cô.

Nhìn ngắm một hồi, sau đó đột nhiên cô ngồi dậy, dùng hai tay ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của anh ấy, tựa cằm vào vai anh, ở bên tai anh thì thầm: "Anh trai."

“Ừm?” Hơi thở ấm áp bên tai khiến hắn tê tê dại dại.

Giọng nói ngọt ngọt ngây thơ truyền vào tai: “Chúng ta kế tiếp có phải làm chuyện anh Trạch và Chị A Niệm đã làm không nha?"

Hô hấp của Sở Đại cứng lại.

Hắn rũ mắt nhìn xuống cô gái trong vòng tay, không thể tin được, hơi vừa thất thần đã bị người nhào lên người, lăn lên giường.

Hơn nữa ngày không thể bình tĩnh lại được.

Loading...