Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 101
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:09
Lượt xem: 24
Sở Đại cùng Cố Thanh Liệt liên tục nâng ly chúc rượu, có nhiều chiến sĩ ăn ý lướt qua Cố Khanh Khanh, thậm chí có người nhét cái chén đặt vào tay cô: "Em gái à, em ăn cơm trước đi."
Cố Khanh Khanh nhìn bát đũa trong tay cô và chén rượu trong tay người đàn ông bên cạnh, cùng anh ấy liếc mắt nhìn nhau. Nhìn thấy nụ cười bất lực trong mắt anh ấy, cô cong mắt cười, chạy đến bàn của Tôn Thục Phân, để lại Sở Đại một mình đối mặt.
“Khanh Khanh, lại đây!” Tôn Thục Phân ra hiệu cho cô, đẩy toàn bộ thịt kho tàu, khoai tây hầm xương, cá chua ngọt trước mặt cô, cười tủm tỉm: "Để nam nhân bọn họ tự mình nháo đi, cháu cứ ăn no là được, buổi tối chỉ có bữa cơm này thôi, đám thanh niên tham gia quân ngũ này chính là thích ầm ĩ, đừng động bọn họ."
Hứa Niệm cũng im lặng đặt miếng thịt heo kho tàu óng ánh đến trước mặt cô.
Dư Thỏ và Dư Húc chưa bao giờ ăn một bữa nào ngon như hôm nay, cứ ăn không ngừng, miệng ngậm đồ ăn, gọi chị một tiếng. Nhìn thấy bông hoa lớn màu đỏ trên n.g.ự.c chị gái, tuy là khó hiểu, thực ra mau chóng vứt ra sau đầu, tay nhỏ bắt lấy xương gặm, hoàn toàn không rảnh lo nói chuyện.
Cố Khanh Khanh ngồi bên cạnh Tôn Thục Phân và Hứa Niệm, trước là múc một chén cơm, rồi xúc mấy muống khoai tây, nước canh chan vào, vùi đầu ăn.
Tôn Thục Phân thấy bộ dạng cô dâu như này thì buồn cười: "Thảo nào Thanh Liệt luôn bảo Khanh Khanh vô tâm vô phối, thím hôm nay xem như đã nhìn ra."
Cố Khanh Khanh ngô ngô mấy tiếng, gật đầu rồi lại lắc đầu, chờ cơm nuốt xuống miệng than thở: "Thím, là cháu đói thật."
Lăn lộn cả một buổi sáng, trời còn chưa sáng đã rời giường rửa mặt, sau đó đi theo Tôn Thục Phân hỗ trợ ở nhà ăn, mỗi cái bánh bao đều in chữ hỷ màu hồng.
Thím Dư nói chính mình tự mình in ngụ ý mới tốt, thành ra cô tự tay in lên 4000-5000 cái bánh bao, Dư Phú Quý và các đồng chí ban bếp núc vội vàng, xào rau không lảnh lo cho cô, thế nhưng vẫn luôn trêu chọc cô không ngừng.
Cố Khanh Khanh cảm thấy da mặt dày hôm nay đã bị mài mòn hết rồi.
Bên đây cô đã ăn được một nửa đồ ăn, bên kia vẫn còn đang kính rượu, Cố Khanh Khanh tầm mắt cứ đi theo Sở Đại, thấy anh ấy bị một đám xanh lục vây quanh, trong tay nâng chén rượu, bình tĩnh cùng các anh em trò chuyện, không hề có dấu hiệu say.
Phát hiện ra ánh mắt nóng rực đằng sau lưng mình, Sở Đại thở dài, quay lại bắt gặp đôi mắt to đen láy của em ấy, hắn khẽ nhướng mày, nâng chén rượu lên, từ xa xa kính một chén.
Anh ấy ngửa đầu, yết hầu lăn lộn, chén rượu trong tay cạn sạch.
Chén rượu trên tay người đàn ông úp ngược, ý bảo không còn một giọt.
Rồi mỉm cười ôn nhu nhìn cô.
Cố Khanh Khanh ngây người nhìn anh ấy, khi định thần lại, ánh mắt càng ngày càng rạng rỡ, nụ cười tươi như hoa.
"Này ~ Sở Liên Trường tửu lượng không được 10 thì cũng tám chén đâu. Các anh em, rót rượu cho hắn!" Cố Thanh Liệt đi đầu ồn ào, một tay ôm bả vai Sở Đại, một tay cầm chén rượu ý bảo người bên cạnh rót đầy.
Hắn muốn đêm nay Sở Đại đi đường cũng không xong!!
Ở cùng người anh em này mấy năm, Sở Đại cũng không cần nghĩ nhiều cũng biết người anh em này đánh chủ ý gì.
Đáy lòng bất đắc dĩ cười, một cái Cố Thanh Liệt che chở em gái như vậy, Cố gia còn tận 20-30 người như Cố Thanh Liệt.
Hắn thật đúng là đem tâm can bảo bối Cố gia cưới về nhà.
"Thất thần làm gì? Uống đi!" Cố Thanh Liệt vung tay, cánh tay màu đồng đáp trên gần cái cổ trắng nõn của Sở Đại, tương phản rõ rệt.
“Uống đi, Sở Liên Trường à.” Các binh sĩ lần lượt hoan hô, xem cuộc vui mà không chê sự đại, một đám cầm bình rượu chờ kính thêm rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-101.html.]
Sở Đại dùng tay trái tránh đi cánh tay của Cố Thanh Liệt, thấy lông mày của hắn gần như nhếch ngược, hừ một tiếng, cởi bỏ nút áo quân trang. Áo khoác để bên cạnh, nam nhân thong thả ung dung cuộn áo sơ mi lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Cầm cái chén, cùng Cố Thanh Liệt chạm một cái, mắt cũng không chớp một cái nuốt vào trong bụng.
“Được nha!” Cố Thanh Liệt hét lớn, “Hôm nay hai chúng ta đua tửu lượng đi, uống một bữa vui vẻ! Lần sau được uống e là cuối năm." Trong lòng hắn đang nghẹn một cục đây.
Nghe hắn nói như vậy, các chiến sĩ nhanh chóng bưng chén lên uống hai ngụm, chỉ mải mê xem náo nhiệt mà quên mất, nếu không phải Sở Liên Trường và em gái hắn kết hôn, bọn họ nào có cơ hội chạm vào rượu.
Rượu trong chén của Sở Đại đã cạn lại rót đầy, mặt mày nhiễm vài phần men say, trong xương cốt, tia ngạo khí cuồng ngạo không tiếng động lộ ra ngoài, thần sắc không hề kiềm chế lại.
Cố Thanh Liệt kéo hắn ngồi xuống bàn, hai người họ không ngừng uống, cứ uống không ngừng.
Các món ăn đã lên gần xong, vẫn còn một ít canh, sau khi Dư Phú Quý vội xong trong bếp, lau tay vào cái tạp dề bên người, nhìn thấy Cố Thanh Liệt không ngừng rót rượu cho Sở Đại.
Hắn âm thầm nhếch miệng cười, nghĩ thầm Sở Liên Trường tự cầu phúc đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Các đồng chí.” Thấy mọi người chỉ mải mê uống rượu, Dư Phú Quý ngồi xuống chào hỏi: "Đều dũng bữa đi a! Lão Dư tôi bảo đảm, hôm nay đồ ăn đều là ban bếp núc lão Dư tôi đích thân nấu, không qua tay Khanh Khanh, các đồng chí yên tâm lớn mật ăn!"
Lời này vừa nói ra, binh lính vui thành một đoàn, hiển nhiên là nhớ đến thảm kịch tháng trước ở phòng y tế.
Người thương binh vừa mới bình phục mắt u oán nhìn về cô gái đang cúi đầu ăn cơm chỗ Tôn Thục Phân, nghĩ thầm em gái à, em vô tư thật đó.
Cố Khanh Khanh đang rất đói, lo lắng bọn họ nghĩ cái gì đâu, tay trái cầm bánh bao tay phải gặm xương, Hứa Nhiệm còn kẹp thịt vào bánh bao cho cô.
Đãi ngộ này hoàn toàn khác với nam nhân bị chuốc rượu bên kia.
Bầu không khí trong nhà ăn được đẩy lên cao, các binh sĩ hát quân ca một hồi, nói chuyện một hồi, Cố Khanh Khanh trực tiếp bị Tôn Thục Phi kéo đi.
Quá ầm ĩ.
"Khanh Khanh à." Tôn Thục Phân đưa người trở lại khu nhà quân nhân, trực tiếp đẩy cửa bước vào: "Thím đem đồ đạc của cháu dọn dẹp, dọn đến căn nhà Sở Liên Trường bên kia nha."
Hứa Niệm không nói nhiều, động tác mau, đã bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cố Khanh Khanh ngây ra một lúc, nghĩ đến cái gì đó sắc mặt tức khắc đỏ bừng.
Nếu mà chuyển đến đó, có phải hay không ...
Càng nghĩ đến đó, lỗ tai càng đỏ bừng, ngây ngốc nhìn thím Dư và chị A Niệm giúp dọn đồ đạt, Dư Thỏ cùng Dư Húc đã sớm bắt lấy kẹo sữa trắng, chạy ra ngoài đi chơi.
Đồ vật Cố Khanh Khanh không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quần áo bình thường thay đổi, hai cái túi vải là dọn xong rồi.
Tôn Thục Phân vừa làm vừa tán gẫu: "Khanh Khanh còn hơn một tháng nữa cháu sẽ đi tới Quân khu phía nam đúng không? Vừa lúc bên này chuẩn bị lạnh, phương nam ấm áp."
“Hình như hơn hai tháng nữa.” Cố Khanh Khanh không xác định, anh ấy cùng anh hai là bắt đầu nghỉ phép từ nghỉ đông, cho đến nguyên tiêu, đếm trên đầu ngón tay, ước chừng còn khoảng 78 ngày.
Cái miệng nhỏ bẹp xuống yểu xìu, hận không thể về nhà gặp cha mẹ ngay.