Thập Niên 70, Những Năm Tháng Hạnh Phúc - Chương 100
Cập nhật lúc: 2025-03-25 18:20:06
Lượt xem: 22
Hứa Niệm cười ấm áp, nhẹ giọng nói: "Đúng vậy, hôm nay ai cũng không thể chọc Khanh Khanh được đâu, thím Dư hư."
“Thím Dư hư!" Cố Khanh Khanh phụ họa, trừ bỏ hốc mắt có điểm hồng, trên mặt đã nhìn ra vẻ buồn bực nữa.
Tôn Thục Phân vui vẻ: "Ai, các người đây là chọc thím."
Ở bên kia.
Nhà ăn ban bếp núc sáng giờ chưa hề dừng lại, mấy cái bếp lớn hấp màn thầu, xào rau, hầm canh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đầu tháng 10 thời tiết đã chuyển lạnh nhưng Dư Phú Quý mồ hôi nhễ nhại, trên vai quấn một chiếc khăn lông lủng mười mấy lỗ, lâu lâu lau mồ hôi.
Ban bếp núc có hơn 20 binh linh, hôm nay còn phải kéo người đến phụ giúp, đem trưởng phòng quân nhu Trương Triều kéo lại đây giúp đỡ.
Dư Phú Quý đang hầm khoai tây hầm xương. Ánh mắt nhìn sang bên cạnh, thấy hắn cắt đồ ăn còn hơn lão Chu băm cơm heo nữa, mí mắt gục xuống: "Lão Trương, nếu không phải ông là tú tài tôi mắng ông rồi, cả cắt rau cũng cắt không xong."
Trương Triều tránh xa Dư Phú Quý ra, không muốn phản ứng: "Có bản lĩnh lời này ông nói với Từ Chính Ủy cùng Triệu Quân Y, xem bọn họ có chọc ông một phát không?"
Dư Phú Quý vui vẻ, nhấc nắp nồi lên, bảo một tiểu chiến sĩ đặt chồng đĩa lên, hắn cầm cái muỗng lớn dọn món: "Lão Dư tôi mệnh tốt, tới Binh Đoàn còn có vợ con giường ấm, không giống lão Trương ông chỉ có thể mắt trông mong mà nhìn."
Trương Triều không muốn nói chuyện với hắn nữa, nhìn một mâm khoai tây hầm xương mang ra, nuốt nước bọt: "Lão Chu lần này tính gom hết của cải à, trước kia ăn tết g.i.ế.c có hai đầu heo mà như lấy mạng hắn vậy."
"Lão Trương ông không phải hạ hết vốn liếng sao? Liếm mặt đi xưởng gốm sứ mượn chén đĩa, người ta không mượn chỉ có thể lòng đau như cắt bỏ tiền ra mua, cái này không giống ông."
"Được rồi, nói tôi ông nhìn đến ông đi. Trước kia hầm khoai tây xương, xương gì đâu trụi lủi cho chó chó còn chê không gặm mà ông còn chia nấu tận hai lần, nấu canh toàn thiếu xương thừa nước. Vừa rồi tôi thấy đám xương kia thịt vụn bằng một tháng thịt Binh Đoàn chúng ta."
“Lão Dư tôi keo kiệt vậy sao?" Dư Phú Quý bị chỉnh đến không tự tin, vẫy tay bảo tiểu chiến sĩ cho than vào chậu lửa cho hừng một chút, hắn muốn xào rau xanh.
Nhìn thấy rau muống xanh mướt trong chậu, hắn không nhịn được cười: "Nhờ con bé Khanh Khanh mà toàn bộ bá tánh Biên Thành ăn được ngụm rau tươi, con bé ở Binh Đoàn đãi một lần tiệc rượu, không làm cho con bé náo nhiệt chút lão Trương, tôi thấy con gái người ta chịu thiệt."
“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Trương Triều bỏ d.a.o xuống, “Nghe nói đoàn trưởng đích thân mua rượu ở nhà bá tánh, cũng coi như cùng bá tánh vui vẻ."
" y Yo, lão Trương, ông đón được ý tưởng của đoàn trưởng luôn rồi, nhanh nhanh cắt ớt cho tôi đi."
"Ông thủ đoạn độc ác!"
"Tú tài các người chính là kiều khí."
"Nói chuyện đàng hoàng.”
Cố Thanh Liệt giúp Sở Đại sửa sửa cổ áo sơ mi cùng quân mũ, đưa tay vỗ vỗ bờ vai người anh em, biểu tình phức tạp nhìn một hồi lâu: "Lão Sở, tớ đại biểu cho trăm người Cố gia, giao con gái duy nhất ba đời Cố gia cho cậu, cậu phải yêu thương quý trọng con bé!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhung-nam-thang-hanh-phuc/chuong-100.html.]
Sở Đại xốc mắt nhìn một cái: "Cậu không cần uy h.i.ế.p tớ, tớ cũng sẽ tốt với em ấy."
“Bị cậu nhìn thấu rồi, haha." Cố Thanh Liệt trong lòng đầy cảm khái, lúc trước còn không cảm thấy có cái gì, bây giờ một người là anh em, một người là em gái. Hiện tại trong lòng nghĩ như thế nào cũng không dễ chịu.
Cảm giác này tựa như anh em của hắn đem bảo bối duy nhất Cố gia chạy đi mất rồi, buồn xã mất mát.
"Em rể, cậu phải giữ lời."
“Tớ thề với ngôi sao đỏ trên đầu.” Sở Đại thu liễm thần sắt, thân thể thẳng tắp.
Cố Thanh Liệt đáp lễ.
Buổi trưa gần như toàn bộ Binh Đoàn tập trung ở nhà ăn, may mà Binh Đoàn rộng rãi, đất trống nhiều, nhà ăn được xây dựng theo tiêu chuẩn 5.000 người, hiện giờ cất chứa hơn 2000 người hoàn toàn không thành vấn đề.
280 cái bàn vuông, mỗi bàn ngồi tám người, toàn bộ ngồi đầy.
Quan Huân cầm rượu trong tay, nhìn thấy Sở Đại mặc quân phục xanh đang nắm tay một cô gái môi đỏ răng trắng, mặt mày linh động cũng mặcmột thân quân phục xanh, trên mặt vẻ vui mừng không một chút xe giấu.
Hắn đi theo lão thủ trưởng đánh giặc khắp nơi, A Đại còn nhỏ, hiện tại nháy mắt đã trưởng thành, thành gia lập nghiệp.
Quan Huân sắc mặt đỏ bừng, ân cần nhìn cô gái họ Cố, nâng ly lớn tiếng nói: "Các đồng chí."
Tất cả những người lính có mặt lần lượt đứng lên, tư thế thẳng tắp, nhìn chằm chằm về phía đó.
Quan Huân nói tiếp: "Hôm nay ở Binh Đoàn chúng ta tổ chức một sự kiện vui vẻ trăm năm mới có một lần, đây là đôi tân nhân kết hôn đầu tiên ở Binh Đoàn, vị nam đồng chí này mọi người đều biết đúng không?"
Các binh sĩ nghe vậy thì vẻ mặt giãn ra, có người lớn mật trực tiếp mở miệng: "Thủ trưởng! Đây là chiến công hiển hách của chúng ta Sở Liên Trường a!"
"Đúng vậy, cậu ấy là Sở Liên Trường, Sở Đại."
Quan Huân nghiêm nghị nói: “Có đồng chí nhắc đến chiến công hiển hách của cậu ấy, nhưng đồng chí nào ở đây mà không phải anh hùng bảo vệ quốc gia đất nước? Các người ăn khổ chịu thương, Đảng cùng tổ chức đều nhìn thấy! Nhân dân bá tánh đều nhớ rõ! Các đồng chí bảo vệ cho Biên Thành, để thân nhân ở đất liền có thể an tâm ăn cơm, an tâm ngủ, chúng ta nam nhân chịu khổ một chút có là cái gì? Phải bảo vệ chặt chẽ Biên Phòng, hậu nhân sẽ vĩnh viễn cảm kích các đồng chí."
Mọi người có mặt đều rất xúc động, Sở Đại hoàn hồn, đi đầu vỗ tay tán thưởng.
Cố Khanh Khanh ngưỡng mộ những người lính biên cương này từ tận đáy lòng, cô đã ở trong Binh Đoàn hơn một tháng, cô đã tận mắt chứng kiến họ ăn gì, họ đã chiến đấu bao nhiêu trận và bị thương bao nhiêu.
Tiếng vỗ tay không ngừng vang lên, lúc này rất nhiều chiến sĩ mình đồng da sắt đã rơi lệ, Quan Huân giơ tay ấn xuống, ra hiệu mọi người dừng lại.
"Hôm nay là ngày trọng đại của Khanh Khanh. Em gái các cậu gả cho Liên Trường của các cậu. Các cậu chính là anh rể không nên khách khí với hắn làm gì ..." Quan Huân liếc nhìn nam nhân thần sắc nhàn nhã đằng kia, bỗng nhiên nổi lên ý xấu.
Quả nhiên, khuôn mặt bình tĩnh của Sở Đại cứng đờ, bất lực nhìn Quan Huân: "Chú Quan."
Quan Huân cười, xua tay rồi chạy đi uống rượu với Từ Chính Ủy.