Thập Niên 70: Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu - 97

Cập nhật lúc: 2025-12-08 14:20:59
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Lúc nãy là ai ? Chị ?"

Đi một đoạn xa, Đàm Ngọc Linh kiềm chế thắc mắc trong lòng, bèn hỏi .

"Chính là con trai của dì Trương. Em nhớ ? Đàm Minh Hoa, lính."

"Thảo nào..."

Thảo nào toát một loại khí thế.

"Quan hệ giữa và chị ? Em thấy giọng của vẻ đúng."

Đàm Ngọc Dao gật đầu.

Không chỉ , mà còn tệ hại.

"Thôi đừng nhắc đến nữa, Ngọc Linh, em đan rổ tre ?"

Ban đầu cô định tìm chú Căn Sinh, trong làng chỉ ông đan rổ giỏi nhất.

bây giờ Đàm Minh Hoa trở về, cô quyết định nên dây . Hỏi thử Ngọc Linh, cô gái đảm đang việc nhà xem cô .

Không ngoài dự đoán, Ngọc Linh gật đầu.

Đàm Ngọc Dao vui mừng khôn xiết.

"Sao em cái gì cũng ! Sau Tết dạy chị nhé, chị tự đan vài cái rổ."

"Được!"

Hai cứ thế thỏa thuận xong.

Buổi tối, dì Trương đến gọi cả nhà Đàm Ngọc Dao qua ăn cơm, cha con họ đều , chỉ . Dì Trương gọi mấy nhưng lay chuyển cô nên đành để mặc.

Đàm Ngọc Dao sợ Đàm Minh Hoa, mà là sợ thấy đồ ăn bàn chịu nổi. Món ăn do dì Trương nấu thơm phức, cô sợ kiềm chế , đành đau lòng từ chối.

Trong lòng cô âm thầm trách móc hệ thống vô .

Những ngày đó, cô ở nhà liên tục thành các nhiệm vụ bắt buộc, nhanh chóng thành kiếm công điểm.

Năm mới đầu tiên của thế giới cứ thế trôi qua. Không pháo hoa, chỉ vài tràng pháo nhỏ, và một loạt nhiệm vụ mệt c.h.ế.t .

Kể từ khi nhiệm vụ mới mùng Một, Đàm Ngọc Dao còn ăn thịt nữa. Cô kiên trì thành các nhiệm vụ trong danh sách. Ngay khi năm mới kết thúc, cô lập tức bắt đầu lên núi nhặt củi.

cụ thể cần bao nhiêu, Đàm Ngọc Dao chỉ thể nhặt nhiều hơn. May mắn là Tết ai lên núi, củi nhiều.

Đang nhặt thì thấy tiếng bước chân từ phía . Quay đầu , hóa là Đường Nghị Dương. Anh mang theo một chiếc giỏ, bên trong lót cỏ khô.

Anh đến nhặt củi.

"Cậu đến nhặt đặc sản rừng chứ?"

"Sao? Không giống ?"

"Không , mới hết Tết mà, ở nhà nghỉ thêm vài ngày. Sắp tới bắt đầu mùa bận rộn ."

Đường Nghị Dương .

"Cậu cũng ngoài ?"

Đàm Ngọc Dao gượng hai tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/97.html.]

Cậu nghĩ ngoài ...

Hai vài câu mỗi việc của . Đi dừng dừng hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng nhặt đủ.

Khi xuống núi, ở lưng chừng núi hai gặp . Giỏ của Đường Nghị Dương cũng gần đầy.

Đàm Ngọc Dao tò mò lục lọi, vài thứ cô nhận , chỉ thể dựa ký ức của nguyên chủ để phân biệt.

Thất Vĩ theo hờ hững, nó chỉ quan tâm đến thịt.

Đột nhiên, lưng nó lạnh toát, lông dựng .

Đây là dấu hiệu nguy hiểm!

Nó nhảy lên một cái cây, quanh. Ôi trời, một tảng đá lớn đỉnh núi lỏng, sắp rơi xuống .

Tảng đá nặng hàng ngàn cân, rơi xuống thế thật đáng sợ.

Thất Vĩ tính toán, tảng đá mười phần thì đến chín sẽ lăn qua chỗ tộc trưởng. Nó thở dài, lấy cuốn sổ nhỏ , thêm " đá đè c.h.ế.t" " nghẹn c.h.ế.t".

Vừa xong, tảng đá rơi xuống.

Dưới đó, Đàm Ngọc Dao vẫn đang lục lọi trong giỏ, bên cạnh thằng bé mập vẫn toe toét, Thất Vĩ họ lo lắng.

Tiếng ầm ầm ngày càng gần, hai cuối cùng cũng phát hiện điều bất thường. Đường Nghị Dương đầu , sắc mặt tái nhợt, kéo Đàm Ngọc Dao chạy.

Thất Vĩ còn căng thẳng như lúc đầu.

Không là nó tính sai vấn đề gì, rõ ràng tảng đá là nhằm tộc trưởng, nhưng bây giờ đổi hướng.

Đường Nghị Dương kéo Đàm Ngọc Dao chạy xuống núi, dám ngoảnh . Nếu thêm một , chắc chắn chân sẽ mềm nhũn.

Đàm Ngọc Dao vốn nhát gan, nắm c.h.ặ.t t.a.y Đường Nghị Dương. Xuống núi vẫn buông .

Họ chạy xuống núi, tảng đá lớn rơi xuống xa. Tiếng ầm vang lớn khiến cả hai nhắm mắt .

Một mảnh đá văng lên, bay thẳng về phía mặt Đàm Ngọc Dao. Tim Thất Vĩ nhảy lên tận cổ. Kết quả Đường Nghị Dương tiến lên một bước, mảnh đá đột nhiên đổi hướng, rơi sang chỗ khác.

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

Thất Vĩ: "..."

Lần rõ ràng, thật sự là đổi hướng!

Tên mập nhỏ , đơn giản chút nào.

Trên ít nhất mười đời công đức, nếu thì thể giúp khác tránh t.a.i n.ạ.n c.h.ế.t .

Hai tảng đá lớn vẫn hết sợ hãi, một lúc Đường Nghị Dương là đầu tiên tỉnh táo . Lúc mới phát hiện vẫn đang nắm tay Đàm Ngọc Dao.

Mềm mại, ấm áp.

Cả cứng đờ, dám động đậy, sợ Đàm Ngọc Dao giật . Tim đập ngày càng nhanh, một cảm giác kỳ lạ dần lan tỏa trong lòng , căng thẳng ngọt ngào.

Âm thanh lớn như , trong làng chắc chắn sẽ đến. Mặc dù buông tay, nhưng thấy hét lên từ xa. Đường Nghị Dương lưu luyến buông tay, nhưng Đàm Ngọc Dao vẫn nắm chặt.

"Đàm, Đàm Ngọc Dao... , đến ."

Đàm Ngọc Dao phản ứng , mặt đỏ bừng, lập tức rút tay về.

"Xin , lúc nãy quá căng thẳng."

"Không , . Cậu đây đợi, trong làng sắp đến , lên núi lấy củi và giỏ của xuống."

 

Loading...