Tiếng động của xe đạp quá lớn, Đường Nghị Minh dám sát, chỉ thể theo từ xa. Khi thấy ba chữ "Hợp tác xã" mới nhận . Tên đến bán đồ.
Cậu gì để bán?
Khi , quần áo của sạch sẽ, một sợi chỉ thừa.
Sắc mặt Đường Nghị Minh trở nên nặng nề, lo lắng em trai chịu nổi cuộc sống khổ cực, sai đường. Bỏ mặc chiếc xe, dựng rừng bên cạnh và đuổi theo.
lúc thấy em cẩn thận mở gói vải trong ngực, dáng vẻ cẩn trọng mà từng thấy, thậm chí khi cho sờ s.ú.n.g cũng cẩn thận như .
Trong gói của ...
Là trứng!
Sắc mặt Đường Nghị Minh đen .
Đường Nghị Dương nhận ánh mắt c.h.ế.t chóc phía lưng, đang bận rộn lấy trứng . Cậu đếm kỹ, hơn một tháng qua tích cóp 42 quả trứng, cộng thêm ba quả ban đầu Đàm Ngọc Dao cho, tổng cộng là 45 quả.
"Tổng cộng 45 quả, cô đếm xem?"
Phó Phương nhận lấy, nhíu mày, từng quả một đưa lên tai lắc thử.
Rất nhanh, 45 quả trứng chia thành hai đống.
Một bên 14 quả, bên 31 quả.
"Bên đều là trứng hỏng, nhận. 14 quả nếu bán thì thể cho hai hào một xu."
"Hỏng? Làm thể! đều gói kỹ trong áo, giữ khô ráo, ẩm, thể hỏng?"
Đường Nghị Dương tin. Phó Phương đành phá một quả mặt . Ngay lập tức, mùi hôi thối xộc thẳng mũi, suýt chút nữa khiến nôn cả bữa tối hôm qua.
Cậu choáng váng, thể tin rằng hơn một tháng mong chờ của tan thành mây khói.
Phó Phương đống trứng hỏng cũng chỉ thở dài tiếc nuối.
"Trứng để lâu , đặc biệt là trong thời tiết nóng nực , dễ hỏng. Cứ nửa tháng tích góp một mang đổi. Lần nhớ kỹ là , còn những quả trứng , đổi nữa ?"
Đường Nghị Dương xong liền liếc mắt mười một quả trứng đáng thương bên quầy, mũi cay xè, cổ họng như nghẹn , nên lời, chỉ gật đầu.
Phó Phương Đường Nghị Dương với ánh mắt đầy thương cảm, đưa cho hai hào một xu. Cậu bé chắc tích góp lâu, giờ mất hơn phân nửa, thật sự đáng thương.
Nhiều trứng như , nếu là của nhà thì cũng đau lòng c.h.ế.t mất.
"Phó Phương! Nhanh lên, dọn đống đồ hư thối đó ! Mùi hôi quá, ai nữa!"
Phó Phương: "..."
Thở dài, ngày nào cũng ồn ào, lúc nào yên tĩnh.
Cầm hai hào một xu, Đường Nghị Dương thất thần bước khỏi hợp tác xã tiêu thụ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/70.html.]
Lúc đến đây, ánh mặt trời thật ấm áp, khí cũng thơm tho. Giờ đây, nắng thiêu đốt khiến gần như nghẹt thở.
Hóa giỏi giang như tưởng tượng. Mất sự chăm sóc của bố và trai, thậm chí còn bằng một đứa trẻ nông thôn bình thường.
Người ít nhất sẽ để trứng hỏng.
Suốt một tháng qua, mỗi thấy những quả trứng, nuốt nước bọt bao nhiêu , cố nhịn ăn, chỉ nghĩ đến việc đổi tiền.
Giờ trứng hỏng hết, hy vọng gặp cũng tan thành mây khói. Trong lòng uất ức vô cùng nhưng cùng ai.
Đường Nghị Minh theo lưng em trai, sắc mặt lúc đen lúc trắng. Anh hiểu trứng của em trai từ mà , nhà họ Phùng chắc chắn cho .
Bố dặn dò từ , ngay cả vỏ trứng cũng cho.
Chẳng lẽ bán giúp khác? nếu là bán giúp thì buồn như thế? Vừa nãy thấy ngoài, mắt đỏ hoe.
Tên tiểu bá vương , ai dám cơ chứ?
Nếu trứng là của thì...
Đường Nghị Minh thực sự tin rằng em trai là kẻ trộm. Dù tính tình chút, thích gây chuyện, nhưng bản chất nhất định là . Dù cũng là quả cùng một dây, dù hình dáng khác, nhưng hạt giống vẫn giống .
Dù nghĩ , Đường Nghị Minh vẫn tiếp tục theo, suy nghĩ miên man đến mức quên cả xe đạp.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đường Nghị Dương lề mề trở về làng, đến nhà họ Phùng mà bên bờ suối trầm ngâm.
Cậu như đột nhiên mất mục tiêu, mất động lực phấn đấu. Bận rộn nửa tháng trời, việc cật lực ở nhà họ Phùng, cuối cùng chỉ đổi hai hào một xu. Thậm chí còn bằng tiền lẻ .
Nhìn tiền đó, trong lòng hổ tức giận, nắm chặt chúng thành một cục ném xuống dòng suối.
Hai hào một xu trôi theo dòng nước càng lúc càng xa. trong lòng chẳng cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, chỉ thôi thúc .
Đây thực sự là tiền mồ hôi nước mắt!
Nhìn thấy tiền sắp trôi mất, Đường Nghị Dương thể yên, chạy dọc theo bờ suối đuổi theo.
Đàm Ngọc Dao đang giặt quần áo, mặt trôi tới hai tờ giấy, kỹ mới phát hiện là tiền. Cô định đưa tay vớt lên thì từ thượng nguồn vọng tới tiếng hét lớn:
"Không động!"
Đàm Ngọc Dao: "..."
Cô ngoan ngoãn rút tay về, tiền trôi càng xa hơn. Đường Nghị Dương chạy một đoạn xa mới nhặt .
"Cậu ngốc ? nhặt lên đưa cho là , cần gì đuổi theo xa như . ý định chiếm đoạt tiền của ."
Sau hơn một tháng giao dịch, hai thiết hơn nhiều. Đàm Ngọc Dao nửa đùa nửa thật câu , bình thường Đường Nghị Dương cũng sẽ đáp vài câu đùa.
hôm nay chịu đả kích, tinh thần uể oải, chỉ nhạt nhẽo trả lời là quên.
Giọng điệu rõ ràng là đang chán nản, Đàm Ngọc Dao nhận vấn đề cũng khó.
"Sao thế?"