Tức giận đến mức lăn lộn giường một lúc lâu, Đàm Ngọc Dao mới dừng . Hôm nay cô mệt mỏi cả ngày, chống đẩy suốt một thời gian dài, cô quá mệt, chỉ ngủ.
Ngay khi cô sắp chìm giấc ngủ, âm thanh "ting" vang lên.
"Còn 20 cái thành, hãy tiếp tục."
Đàm Ngọc Dao: "..."
Cô c.h.ử.i thề lắm, nhưng nghĩ đến việc giảm cân, cô nuốt lời trong bụng.
Giảm cân! Giảm cân! Giảm cân để trở về!
Thật sự là mà nước mắt.
Khi cô vật lộn thành 20 cái chống đẩy, là 2 giờ sáng. Toát mồ hôi nhưng cô kịp tắm rửa, cứ thế lăn ngủ.
Không lâu , trời sáng, gà gáy, cha con trong nhà thức dậy.
Bình thường Đàm Ngọc Dao dậy sớm, hôm nay cha con họ thấy cô nên nghĩ rằng cô mệt vì nấu cơm tối qua. Cả hai đều nhẹ nhàng bước , sợ ồn và đ.á.n.h thức cô.
, dù cha con thương cô, hệ thống thì .
7 giờ 30 phút sáng, hệ thống nhắc nhở cô thức dậy chống đẩy. Đàm Ngọc Dao mơ màng, đôi mắt đẫm lệ, thoáng chốc cô thật sự bỏ cuộc và để hệ thống trừ công điểm.
cô nỡ.
Mỗi công điểm đều là mồ hôi nước mắt của cô, là hy vọng để cô trở về nhà.
Thôi...
Làm thì , coi như giảm cân .
Sau hàng trăm câu nhắc nhở, cuối cùng cô cũng thành 60 cái 9 giờ sáng. Mồ hôi hôm nay cộng với hôm qua khiến cô dính nhớp, nhưng cô quá mệt, chỉ thêm một chút.
Lại một tiếng "ting".
"Vệ sinh cá nhân..."
Chỉ nửa câu đầu, Đàm Ngọc Dao nhanh chóng bật dậy.
"Dừng! Dừng! Dừng! đây! sẽ đun nước để gội đầu, rửa mặt và tắm rửa ngay!"
Thật sự phục nó .
Đàm Ngọc Dao bếp, máy móc gắp củi, liên tục ngáp. Đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, trông buồn vô cùng.
Việc giặt giũ và dọn dẹp hôm nay vẫn , mà gần 10 giờ. Không , thể để muộn như nữa.
Tối nay cố gắng thành 60 cái trong vòng một giờ thôi.
Cả ngày hôm đó, Đàm Ngọc Dao chút sức sống nào, nhưng may mắn vẫn thành nhiệm vụ dọn dẹp và giặt giũ.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đang phơi quần áo, cô thấy gọi nhỏ ở cửa . Là giọng của Đường Nghị Dương. Cô mở cửa, nhưng cứ gọi mãi. Sợ khác thấy và đồn đại, cô đành miễn cưỡng mở cửa.
Từ hôm qua đến hôm nay, hệ thống hành hạ tới lui, ngủ đủ, cô chuyện với giọng đầy bực tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/69.html.]
"Cậu đến gì?"
Đường Nghị Dương im lặng, chỉ đặt một gói đồ gói bằng lá cây tay Đàm Ngọc Dao chạy mất.
Đàm Ngọc Dao: "..."
Tên chân hình như khỏi? Chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Người chạy xa, cô dám hét lớn, đành cầm gói đồ về nhà.
Mở xem, một màu đỏ rực hiện .
Giống như sơn tra, nhưng nhỏ hơn một chút. Cô từng ăn loại ở hiện đại, nhưng nguyên chủ từng, ở đây gọi nó là "quả mặt".
Gói ít nhất cũng 30 quả, đó còn dính nước, rửa sạch mang đến. Đây là món quà xin ?
Đàm Ngọc Dao thể kháng cự loại quả chua ngọt , một gói quả cô ăn sạch trong nháy mắt.
Ăn của thì trả ơn. Cô ăn hết quả, nhưng nợ Đường Nghị Dương. Lần gặp , cô sẽ đưa cho một quả trứng, cô keo kiệt.
Từ đó, Đường Nghị Dương bắt đầu công việc phụ của .
Mỗi buổi trưa, đều lên núi hái quả mặt mang về cho Đàm Ngọc Dao.
Đàm Ngọc Dao nhận, nhưng thèm ăn. Cuối cùng, cô với về việc trao đổi. 30 quả đổi lấy một quả trứng.
Ban đầu, cô định trả tiền. Đường Nghị Dương chỉ là một bé phiếu, cầm tiền cũng chẳng ích gì, chi bằng cho trứng để ăn bồi bổ sức khỏe.
Cậu thực sự gầy hơn nhiều so với khi mới đến.
Đường Nghị Dương tất nhiên là vui mừng hớn hở đồng ý. Chỉ tiếc là thể hái quá nhiều một , Đàm Ngọc Dao ăn hết, mà cũng khó mang xuống núi.
Cuộc trao đổi bí mật kéo dài hơn một tháng, cho đến khi núi còn quả mặt để hái nữa mới kết thúc.
Đường Nghị Dương đếm trứng đổi trong một tháng qua, trong lòng vui vẻ. Cậu định ngày mai sẽ đem trứng đổi.
Phùng Quý hề rằng tên nhóc đang tích góp tiền để trốn thoát, thấy gần đây việc chăm chỉ, còn đặc biệt khen ngợi với con trai lớn là Đường Nghị Minh.
Đường Nghị Minh lén vài , tuy thương em trai vất vả, nhưng nếu nó thể sửa tính sửa nết, chịu khổ một chút cũng đáng.
Ban đầu, nghĩ rằng em sẽ ở nông thôn một hoặc hai năm, ngờ nó đổi nhanh như . Phùng Quý khen ngợi, liệu thể bàn với cha để đưa em trai về ?
Nghĩ là , Đường Nghị Minh lập tức gọi điện về nhà. Kết quả nhận chỉ ba từ.
"Xem xét thêm."
Thôi , xem xét thì xem xét, sẽ đích đến làng xem.
Đường Nghị Minh chào tạm biệt , tự đạp xe đến làng Yên Nghĩa.
Khi gần đến đầu làng, thấy một bóng dáng quen thuộc bên bờ ruộng, liền phanh gấp và nấp sang một bên.
Đường Nghị Minh nghĩ rằng hoa mắt, nhưng khi kỹ , đúng là em trai. Cái gì mà phồng lên trong n.g.ự.c ?
Không đúng, giờ , đang việc chứ.
Anh quyết định theo xem thử.