Đàm Ngọc Dao cảm thấy ngượng. Chỉ là một chút vải thôi mà, thật đáng để kích động như . Cô vội vàng trong lấy cuộn vải còn . Vải bây giờ lỗ nhỏ hơn nhiều. Trần Tú Hồng liếc mắt một cái, trong lòng vui mừng. Sau khi hỏi giá, suy nghĩ gì thêm, chị liền mua thêm ba thước nữa.
Lúc về, chị nhất định để giỏ lạc. Đàm Ngọc Dao nhận nhưng cũng chiếm lợi của chị , cuối cùng quyết định tặng thêm chị một thước vải.
Tiễn chị dâu lòng rời , cô vội vã trở phòng tiếp tục may quần áo. Nếu thêm vài nữa đến, hôm nay cô đừng mong thành bộ quần áo.
Buổi trưa, Đàm Thanh Sơn lén chạy về một chuyến, giúp cô g.i.ế.c gà xong liền ngay.
Bây giờ công việc của Đàm Ngọc Dao nhẹ nhàng hơn nhiều. Dọn dẹp lông gà sàn, cô kiểm tra bếp.
Gà thì một nửa nấu canh, một nửa kho.
Thỏ thì đổi món, một ít cay để nhậu.
Một bát lớn đậu phộng rang muối.
Trứng thì cô định trứng xào cà chua, nhưng hiện tại cà chua, thể lấy từ hệ thống , nên cô quyết định trứng xào nấm hương. Thêm một món khoai tây xào nữa là xong.
Vào lúc 4 giờ rưỡi chiều, Đàm Ngọc Linh dẫn theo Ngọc Châu đến giúp đỡ.
Đàm Ngọc Dao vươn cổ một lúc lâu thấy ai khác đến, vội hỏi: “Bà Hai , Tiểu Ngọc Đình ?”
“Ngọc Đình hai hôm nay tiêu chảy, khỏe, bà nội ở nhà chăm sóc nó. Em và Ngọc Châu đến đây là mà.”
Ngọc Châu tự giác xuống bếp, chuẩn nhóm lửa. Ngọc Linh thì cầm d.a.o bắt đầu thái rau.
Tiếng d.a.o thái leng keng vang lên trong căn bếp nhỏ. Dần dần, mùi thịt thơm phức bắt đầu lan tỏa.
Buổi chiều, khi tan về nhà, chỉ cần ngang cửa nhà Đàm Ngọc Dao đều dừng một lúc, hít hà mùi thơm mới tiếp.
Đàm Dục Dân về muộn hơn. Hôm nay ông đào đất cả ngày, vai mỏi đến mức nhấc lên nổi, chân nặng như đeo chì.
Đến cửa nhà, ông thấy tiếng của Ngọc Linh và mùi thơm của thịt.
Hầu như cùng lúc, bụng ông cũng réo lên.
Vừa định bước , ông thấy tiếng con trai gọi. Quay , chỉ con trai mà còn bạn của ông, Đàm Gia Toàn.
“Mấy gì ở đây?”
Đàm Gia Toàn bước nhanh tới, vỗ vai ông một cái.
“Hôm nay sinh nhật ông ? Ông bảo Thanh Sơn đến gọi đến uống rượu mà.”
“À? Sinh nhật ? Gọi ông uống rượu? bảo Thanh Sơn gọi.”
Đàm Dục Dân ngơ ngác.
“Là con bảo trai gọi đấy! Bố, chú Toàn, đừng ở cửa nữa, nhà .”
Đàm Ngọc Dao ở cửa gọi một tiếng vội vàng rút trong. Cô sai mấy cô em gái bưng thức ăn . Cả sân nhà tràn ngập mùi thơm khiến nuốt nước miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/67.html.]
Ba ngoài cửa bước , bắt đầu nuốt nước bọt, bàn ăn mà ngẩn , quên cả việc gì khi nhà.
Cuối cùng, Đàm Thanh Sơn là đầu tiên kiềm chế , rửa tay qua loa cả ba bàn.
Ban đầu hôm nay còn mời gia đình thím Trương, nhưng bà việc về nhà đẻ nên coi như bỏ qua.
Khi tất cả món ăn bày lên bàn, Đàm Ngọc Dao mới lấy chai rượu đổi từ hệ thống . Cô rót cho Đàm Dục Dân và Đàm Gia Toàn mỗi một bát.
“Bố, hôm nay là sinh nhật thứ 40 của bố. Chúc bố sinh nhật vui vẻ! Cảm ơn bố vì những năm qua bao dung cho con. Con kính bố một bát rượu.”
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đàm Dục Dân cảm động đến rơi nước mắt, nâng bát lên uống một ngụm lớn. Lại gắp hai hạt lạc, mùi thơm khiến nước mắt ông tuôn ngay lập tức.
Suốt đời ông từng tổ chức sinh nhật.
Câu xưa thật đúng, con gái chính là chiếc áo bông nhỏ ấm áp, quả sai.
Ừm, gà ngon thật.
Đàm Dục Dân bắt đầu gắp đũa, cũng bắt đầu ăn. Mấy đứa nhỏ một bên, hai lớn uống rượu chơi oẳn tù tì, khúc khích vì thấy họ trẻ con.
Bữa cơm kéo dài gần hai tiếng mới kết thúc. Ngọc Linh và những khác ăn xong từ lâu. Trước đó, Đàm Ngọc Dao để dành một ít thức ăn, bảo cô mang về.
Đàm Thanh Sơn ăn no đến mức liên tục ợ , đang giúp rửa bát. Mỗi rửa một cái bát ợ một , khiến Đàm Ngọc Dao ngừng.
“Cười gì chứ?”
Đàm Dục Dân uống rượu đến mặt đỏ bừng, nhưng tinh thần vô cùng phấn chấn. Sau khi tiễn bạn về, ông bắt đầu dọn bàn.
“Chú Toàn về ạ?”
“Về .”
Nghe , Đàm Ngọc Dao vui vẻ chạy phòng, ôm bộ quần áo .
“Bố, đây là quà sinh nhật.”
“Đây là…”
Đàm Dục Dân sợ tay dính dầu bẩn quần áo, đặc biệt chạy rửa tay mới cầm lên xem. Trên áo là những mũi kim vụng về, nhưng quần thì đường kim đều đặn và gọn gàng. Rõ ràng là tay nghề của một mới. Người mới cần cũng hiểu.
Trong lòng ông tràn đầy sự thỏa mãn.
Nhìn bộ quần áo, Đàm Ngọc Dao cũng cảm thấy ngượng ngùng.
“Bố, đây là đầu con may quần áo, bố đừng ghét bỏ nhé.”
“Không , , may lắm. Bố vui, vui lắm.”
Đàm Dục Dân ôm bộ quần áo yêu thích rời tay, phòng. Đàm Thanh Sơn rửa bát xong, thấy thì vô cùng ghen tị.
“Em gái , em may quần áo cho bố , khi nào mới đến lượt ?”