Thập Niên 70: Nhật Ký Giảm Béo Của Hồ Yêu - 58

Cập nhật lúc: 2025-12-08 13:26:37
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mặc dù hệ thống cũng thu mua, nhưng cô thể cứ bán cho hệ thống mãi. Nếu , nhà cô từng đến hợp tác xã, nhưng dầu muối trong nhà vẫn đầy đủ, lâu dần chắc chắn sẽ phát hiện điều bất thường.

Cho nên, những ngày cô thi thoảng cũng đến hợp tác xã một hai , mua chút đồ linh tinh.

Hợp tác xã thu mua trứng gà với giá 1,5 hào một quả. Đàm Ngọc Dao đếm 40 quả, định bán lên thị trấn. Không lên thị trấn, cô thậm chí dám lấy thịt lợn ăn.

Hai ngày nữa là sinh nhật 40 tuổi của bố cô, nhất định chuẩn vài món ăn t.ử tế. Lúc đó sẽ mời gia đình cô Trương, nên bây giờ bắt đầu bận rộn.

Trong hợp tác xã vẫn là hai nhân viên bán hàng cũ, Đường Mỹ Phân mỗi thấy Đàm Ngọc Dao đều đen mặt. Mỗi đều là Phó Phương tiếp đón cô.

Hôm nay cũng ngoại lệ, Phó Phương đếm xong trứng gà đưa cho Đàm Ngọc Dao 6 hào, nhận tiền xong, cô Phó Phương thì thầm bên tai:

"Trưa mai thị trấn sẽ một lô vải tung , cần phiếu vải, cô bé nếu tiền dư thì sớm đến xếp hàng."

Trong lòng Đàm Ngọc Dao đột nhiên rung động, cần phiếu vải.

"Cảm ơn chị Phó."

Phó Phương , tiếp tục phục vụ khách hàng khác.

Thực với vài , dù cũng , , nhà cũng thiếu vải. Chi bằng cho khác, để nhớ ơn cô.

Cô bé nhà họ Đàm , mặc dù bên ngoài ăn mặc gì, nhưng chỉ cần thoáng qua bên trong, cô ngay, cô bé mặc áo ngực. Điều kiện gia đình tệ như vẻ bề ngoài. Vì Phó Phương cũng vui vẻ ân huệ .

Ra khỏi hợp tác xã, Đàm Ngọc Dao lên thị trấn theo kế hoạch. Vì vải đó mai mới , nên mai cô sẽ lên thị trấn.

Trong nhà chỉ trai cô một bộ quần áo, sinh nhật bố cô đang lo lý do để lấy vải may quần áo, giờ thì , mai thị trấn vải , cô sẽ một chuyến, mua nhiều chút, trong nhà cần dùng chỗ vải quá.

Trên đường về làng, cô gặp hai phụ nữ, ánh mắt kỳ lạ, như nhưng dám.

Đàm Ngọc Dao hiểu chuyện gì đang xảy .

Vừa về đến nhà bao lâu, thì thấy Đàm Ngọc Linh hớt hải chạy .

"Ngọc Dao, chị ?"

"Sao ?"

"Em giặt quần áo, mấy chị em trong làng về chị. Họ chị với thằng nhóc từ thành phố về tên gì ..."

"Đường Nghị Dương."

Trong lòng Đàm Ngọc Dao đột nhiên dự cảm lành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/58.html.]

"Hình như tên là Nghị Dương. Họ ban ngày chị ở trong nhà với ..."

Đàm Ngọc Linh xong thì chút ngại ngùng gãi đầu.

"Chị yên tâm, em tin là giữa chị và gì. Chỉ là trong làng thích truyền tin nhảm. Quần áo em còn giặt xong, e, về đây."

Không đợi Đàm Ngọc Dao gì, cô vội vàng chạy .

Đàm Ngọc Dao nghĩ nghĩ , chuyện chắc chắn liên quan đến Phùng Tam Muội. Bà từ phía nhà họ Phùng đến, lúc đó cô với ánh mắt khinh thường. Có lẽ là thấy Đường Nghị Dương từ nhà cô .

Lần cô chế giễu bà , chắc chắn đàn bà nhớ thù. Bắt chút chuyện vô hình liền bịa đặt.

Không thể để bà tiếp tục lan truyền, nếu hình ảnh chăm chỉ tích cực mà cô xây dựng sẽ ngay lập tức biến thành hình tượng một phụ nữ hư hỏng.

 

Đàm Ngọc Dao khóa cửa đến nhà Phùng Tam Muội.

Nghe thím Trương , bà vốn gả trong núi, nhưng mấy năm chồng bà bệnh c.h.ế.t, chỉ còn bà và đứa con.

Họ hàng bên chồng nuôi, nên bà đành dẫn con về nhà đẻ, sống trong căn nhà cũ của bố để khi còn sống.

Phùng Tam Muội một tật , đó là thích chiếm tiện nghi ở khắp nơi. Tuy nhiên, hầu hết trong làng đều thương hại bà , nhiều lúc lười so đo với bà.

dù bà đáng thương đến , cũng nên bịa những lời như . Nếu ở thời cổ đại, mang tiếng ngoại tình thì cả đời coi như xong.

Đàm Ngọc Dao tìm đến tận nơi, kịp tới nhà Phùng Tam Muội thì thấy tiếng lớn từ ngoài chuồng heo bên cạnh vang lên.

"Thực , theo nghĩ, cháu trai và cô gái nhà họ Đàm hợp . Cả hai đều béo ú như heo con. Một đứa ngạo mạn, một đứa ham ăn lười , ghép đôi với thì khỏi cần phiền khác."

Phồn hoa như mộng lưu quang tận.

"Vậy hai thực sự đang ở trong phòng… chuyện đó ?"

"Còn gì nữa? Chỉ hai trong phòng, nếu gì xảy thì cho trứng gà cho cháu chứ?"

Phùng Tam Muội càng càng hăng, đột nhiên lưng một cơn gió lạnh thổi qua, bóng đen to lớn mặt đất dần tiến sát gần. Cô hoảng sợ ngậm miệng , đầu thấy Đàm Ngọc Dao, liền oán trách: "Là cô đấy , đường phát tiếng, sợ c.h.ế.t ."

Đàm Ngọc Dao bước từng bước tới gần, nét mặt biểu lộ cảm xúc. 

"Không điều gì khuất tất thì sợ gì? Thím Phùng, thím gì đó về và Đường Nghị Dương trong phòng? rõ, thím nữa xem?"

Giọng cô lớn, vài dân ngang qua thấy đều kìm mà dừng xem náo nhiệt.

Loading...