Lúc sáu rưỡi, về.
Phùng Quý về nhà liền hỏi Đường Nghị Dương, hai đứa thứ ba và thứ tư cùng chỉ xuống khe suối chạy bếp. Trần Tú đang chuẩn nấu cơm trong bếp, đột nhiên kinh ngạc.
"Sao khoai lang vẫn còn một củ?"
Trong nhà năm đứa trẻ.
Thứ ba và thứ tư hé răng, còn đứa út Phùng Tiểu Muội thì thành thật.
"Tên béo từ thành phố về ăn."
Phùng Quý xong liền đen mặt, qua giữa hai cô con gái lớn.
"Cha , đến đây chính là hai của các con. Không thể đối xử như với Ái Hoa thì cũng đừng bắt nạt . Xem lời cha các con coi như gió thoảng bên tai."
Thứ ba và thứ tư cùng lắc đầu, cặp song sinh cũng học theo mà lắc đầu. Phùng Quý mỗi đứa cho một cái liếc mắt, khe suối.
Trời tối mờ, Phùng Quý một lúc lâu mà thấy . Xuống khe suối tìm dọc đường vẫn thấy, lúc mới hoảng.
Quay về gọi vợ cùng tìm .
Nếu mất tích thì !
Giờ Đường Nghị Dương đang ở ? Cậu đang ở nhà Đàm Ngọc Dao.
Buổi chiều đói chịu nổi, ở khe suối thấy vài con tôm, xuống tìm mãi bắt tôm, nhưng bắt hai con cua.
ăn mà lửa, đây. Thế là để mắt tới Đàm Ngọc Dao đang ngoài múc nước cho gà.
Đường Nghị Dương mượn lửa của cô để nấu cua, Đàm Ngọc Dao mới ăn trưa.
Dù vì lý do gì, cũng thật đáng thương.
Vừa trải qua cú sốc về thế, xa lánh. Nếu là , chắc chắn sẽ sụp đổ.
Vì , cô đưa về nhà. Dù trai cũng về, sợ gây chuyện.
Đàm Thanh Sơn hứng thú với bé béo mà em gái mang về, hai chuyện lung tung nhưng cảm thấy hợp .
Vì Đàm Dục Dân về, nhà đợi ông ăn cơm. Đàm Ngọc Dao liền nấu riêng cho Đường Nghị Dương một bát mì, định bưng lên thì cửa gõ vang.
Đàm Thanh Sơn mở cửa thấy một xông .
"Thanh Sơn , thấy thằng thứ hai nhà , chính là thằng về, béo béo ."
Hỏi xong, ông mới phát hiện tìm đang ở trong sân. Ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay đó nghiêm mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/54.html.]
"Hóa ở đây! Ra khỏi nhà thể báo một tiếng ?! Ta và lo c.h.ế.t ."
Đường Nghị Dương biểu cảm nhạt nhẽo.
"Báo với ai chứ. Lại ai thèm để ý tới . Đói bụng thì tìm cái ăn chứ."
Phùng Quý xong mặt mũi nóng bừng, nhà tuy nghèo một chút, nhưng bao giờ tiếng . Ông cụ Đường còn bảo cứ hành hạ thằng nhóc , mới bỏ đói một bữa chạy đến nhà khác.
"Cậu theo về, sẽ như nữa. Em gái còn nhỏ, đừng so đo với chúng nó."
Đường Nghị Dương chịu, thấy bát mì trong tay cô bé béo , thể về ăn những thứ nhạt nhẽo .
Phùng Quý trực tiếp tay kéo, năng gần một trăm cân mà trong tay ông như con gà con.
"Đã cửa nhà , chính là nhà . Ngoan ngoãn theo về!"
Khuôn mặt Đường Nghị Dương đỏ bừng. Cậu bao giờ cảm thấy nhục nhã như thế ! Bị kéo !
Đàm Ngọc Dao dáng vẻ ôn hòa thường ngày của chú Phùng bây giờ đang hung hãn kéo , âm thầm lè lưỡi. May mà cha , nếu với tính cách kiếp của cô, đ.á.n.h bao nhiêu .
Mì trong bát sắp nát, tên phúc ăn. Đàm Ngọc Dao tiện tay đổ mì cháo ngô, thêm chút muối và rau, nấu đại một nồi.
Đường Nghị Dương vẫn nhớ nhung bát mì . Về đến nhà họ Phùng bàn chỉ một nồi cháo loãng thể thấy đáy. Trên bàn còn một đĩa cục đen xì, thứ mà từng thấy.
Bàn vuông vức, mỗi bên hai , còn Đường Nghị Dương thì độc chiếm một chiếc ghế.
Trần Tú phụ trách múc cơm.
Phùng Quý đương nhiên là bát nhiều hạt gạo nhất, đó là bà , đứa thứ ba và thứ tư cũng ít hạt gạo. Song sinh và Đường Nghị Dương bát cơm ít hạt gạo đến mức thể đếm .
Đường Nghị Dương: "..."
Gia đình nghèo đến mức ??
Phùng Quý hiểu đang nghĩ gì.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
"Nhà đông , lương thực tiết kiệm thì sẽ hết nhanh. Dù buổi tối cũng chỉ ngủ việc, nên bữa tối đều như . Hơn nữa, nhà chúng luôn là việc nhiều ăn nhiều, việc ít ăn ít. Ai cũng . Khi vết phồng chân khỏi hẳn, theo tìm đội trưởng để ông sắp xếp việc cho . Ăn cơm ."
Ông dứt lời, bàn bắt đầu vang lên tiếng động đũa.
Trần Tú bới nửa phần khô trong bát sang bát của cặp song sinh, Phùng Quý cũng bới nửa phần khô trong bát cho vợ. Đứa thứ ba và thứ tư cùng kéo món dưa muối bàn.
Khung cảnh ấm áp của gia đình khiến Đường Nghị Dương nhớ đến lúc ăn cơm đây. Ba luôn gắp món ngon cho , chia đều cho và cả, hai. Anh cả và hai gắp bát .
Kết quả là tất cả những gì cha gắp đều bát , mỗi đều mắng một trận mới yên.
Ngày xưa như , tại trân trọng? Giờ nghĩ , luôn là nhận, còn và họ thì cho . Mình từng gì cho họ.
Giờ chỉ sợ họ nhớ đến , ngay cả ký ức cũng .