Quần áo ướt sũng, dính khó chịu. Đàm Ngọc Dao đặt quần áo xuống, định về nhà quần áo ngoài hỏi rõ ràng.
Vừa tiếng gọi từ phía đó.
"Mập, đợi chút."
Đàm Ngọc Dao từ từ .
"Cậu gọi ai là mập?"
"Cậu chứ ai, ở đây còn ai khác ?"
Lúc Đường Nghị Dương trong lòng thoải mái, chỉ tìm cùng thoải mái với .
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Đàm Ngọc Dao lạnh lùng .
"Trước khi gọi khác là mập, ? Đồ béo c.h.ế.t tiệt! Hừ!"
------------------------------
Từ nhỏ đến lớn, Đàm Ngọc Dao bao giờ mắng khác như thế.
Thực sự là tên quá đáng ghét. Trước tiên là ném đá nước b.ắ.n lên , ném xong chịu xin còn gọi là "mập".
Béo thì ! Có ăn gạo nhà !
Thật sự là đáng đánh!
Mắng một câu trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, Đàm Ngọc Dao mới nhà quần áo. Khi cô xong ngoài, tên đối diện vẫn còn đó. Tư thế ôm chân trông thật buồn , Đàm Ngọc Dao nhịn thêm hai . Rồi cô thấy những vết phồng rộp chân , sáng lấp lánh, thôi cũng thấy đau.
Đàm Ngọc Dao cố gắng thu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn giặt quần áo.
Ban đầu cô thương cảm cho bé béo mới đến . Vì ai hiểu rõ hơn cô việc từ một công chúa nhỏ yêu chiều ngàn vạn biến thành một đứa trẻ sống ở vùng núi nghèo chỉ trong một đêm là cảm giác như thế nào.
Cô và thể là đồng bệnh tương liên.
Ồ , hẳn là t.h.ả.m hơn một chút.
Cô hệ thống, cố gắng một chút thì thể trở về gặp bố . Dù đến đây cũng bố và trai cưng chiều.
Còn , bố ruột cần nữa, bố hiện tại cũng chắc thích . Tính tình của trông cũng , ở ngôi nhà mới chắc chắn sẽ chịu đựng nhiều. ff0aa3
Than thở...
Đàm Ngọc Dao giặt xong quần áo, lúc ngang qua sang. Thấy tên đó nhặt cái que nhỏ từ , đang đó chọc vết phồng rộp, đau đến mức nhăn cả mặt trông buồn .
Thật kỳ lạ, cơn tức giận ban nãy chợt tan biến. Thôi , vẫn còn là một đứa trẻ, so đo với gì.
Đàm Ngọc Dao về lấy kim, đổi một ống t.h.u.ố.c nhỏ từ hệ thống, nhảy qua khe suối đưa cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/53.html.]
"Cho , dùng cái chọc bôi chút thuốc, vài ngày nữa sẽ khỏi."
Đường Nghị Dương cây kim và ống t.h.u.ố.c mặt, ngơ ngác.
Cô bé béo nãy còn mắng , giờ đưa thuốc, đây là chiêu trò gì?
" cần."
"Cậu cố chấp cái gì? Dùng que chọc dễ nhiễm trùng lắm. đòi tiền ."
"Không cần là cần!"
Đường Nghị Dương cầm lấy ống t.h.u.ố.c ném thẳng xuống khe suối.
Đàm Ngọc Dao mà há hốc mồm.
"Cậu! Cậu! Cậu điên !"
Cô tức giận nhẹ, bỏ luôn cây kim, tức tối về nhà. Đường Nghị Dương cây kim trong giày , do dự một lúc vẫn nhặt lên, thế cái que trong tay.
Vừa ném xong ống t.h.u.ố.c chút hối hận, giờ thấy xung quanh ai, chạy xuống khe suối tìm. May mà nước nông, lâu tìm thấy.
Trong khe suối nhiều đá, nó mắc kẹt giữa các kẽ đá. Đường Nghị Dương dễ dàng nhặt lên.
Mở xem, vẫn còn nguyên. Trong lòng chút áy náy, vẻ quá đáng với cô bé béo đó ?
mà cô bé đó cũng mắng , coi như hòa ...
Đàm Ngọc Dao nghĩ như , chỉ cảm thấy lòng của xem như đồ bỏ, tức giận đến mức nuốt nổi bữa sáng. May mà Ngọc Linh đến tìm cô, cô mới tạm quên chuyện .
Trên mặt Đàm Ngọc Linh vẫn còn vài nốt đỏ, bác sĩ kê thuốc, chỉ cần bôi vài hôm là khỏi hẳn. cô dám khỏi nhanh, sợ hai vợ chồng gây gổ.
Cuộc sống khi nhận nuôi so với đây giống như thiên đường. Bà nội cũng đ.á.n.h mắng hai chị em họ. Cô về ngôi nhà cũ.
Mặc dù bà nội bảo cô ở nhà nghỉ ngơi vài hôm, nhưng cô chịu yên. Mặt như sợ , nên qua tìm Ngọc Dao cùng núi tìm thảo mộc.
Kiếm tiền sớm trả cho bà nội.
Lần Đàm Ngọc Linh đến còn mang theo một chiếc giỏ đầy nấm khô, đều là thứ cô và em gái tích trữ từ .
Đàm Ngọc Dao thu hết bếp, cầm giỏ cùng cô lên núi.
Nhiệm vụ nhổ cỏ heo biến mất, cô cũng công vô ích nữa. Lên núi tích góp thêm rau dại, nấm gì đó cũng .
Chuyện của Ngọc Linh , cô đưa 50 tệ cho chú hai, nhưng chú hai nhận. Giờ trong tay cô 60 tệ tiền mặt, cộng thêm 66 điểm công. Ban đầu lẽ là 96 điểm, 30 điểm còn là cô kiếm mấy hôm nay, đều đổi thành cân nặng.
Giảm ba cân, khiến cô khỏi cảm thán, cuộc sống thật là tươi .
Đường Nghị Dương cảm nhận sự tươi của cuộc sống, chỉ cảm thấy cuộc đời đang trút đầy sự ác ý lên .
Ngồi bên khe suối cả buổi sáng, một ai đến chuyện với . Buổi trưa cũng chẳng ai gọi ăn cơm. Chân đau lắm, còn đang tức khí, nhất quyết chịu về nhà họ Phùng. Thế là suốt đến chiều tối.