"Tại vẫn còn Đường Nghị Dương??"
"À, tất nhiên nó lý do tồn tại. Cô cũng mà. Không bắt buộc ."
Đàm Ngọc Dao trợn trắng mắt.
Không bắt buộc?
Nói chuyện một 0.5 điểm công, mệt tốn thời gian, kẻ ngu mới . Rõ ràng là cố tình bày để dụ . Đàm Ngọc Dao bây giờ thực sự tò mò, Thất Vĩ và Đường Nghị Dương rốt cuộc quan hệ gì?
Tiếc rằng Thất Vĩ miệng kín như bưng, hỏi gì cũng . Khiến cô bứt rứt, ngứa ngáy trong lòng.
Ngày hôm , cô nấu hai quả trứng, định dỗ bé mập. may, đào mương với Phùng Quý . Trần Tú xong cũng vác cuốc .
Đàm Ngọc Dao định về nhà, thì Phùng Tiểu Lan gọi .
"Đàm Ngọc Dao, cô và Nghị Dương cãi ?"
Cô cố tình gọi mật, Đàm Ngọc Dao lập tức nhíu mày.
"Cô gọi là gì?"
Con bé thích trai ?
" gọi gì thì mắc mớ gì cô? Nghị Dương cũng chẳng gì. Ê, hai cãi vì ?"
Hôm qua thấy Đường Nghị Dương mặt đen sì từ nhà Đàm Ngọc Dao trở về, cô vui lắm. Hôm nay dáng vẻ , chắc Đàm Ngọc Dao đến để hòa.
Thật hổ, chủ động đến lấy lòng đàn ông.
Ánh mắt khinh thường của cô , Đàm Ngọc Dao rõ ràng, trong lòng cảm thấy khó chịu. cô cũng đem chuyện giữa hai .
"Cậu và cãi thì mắc mớ gì cô quản?"
Phía Phùng Tiểu Lan còn lẩm bẩm gì đó, cô buồn nữa, trong đầu chỉ là hai tiếng "Nghị Dương" mà cô gọi.
Đường Tiểu Béo mà để cô gọi như thế? Không thấy kỳ lạ ?
Càng nghĩ càng cảm thấy thoải mái, hai quả trứng định mang cho ăn cũng đưa nữa, trưa nay cô trực tiếp ăn luôn bữa trưa.
Trên đường về, cô cứ nghĩ về Đường Tiểu Béo, để ý chân một hòn đá phủ rêu, trượt một cái ngã xuống.
Thân hình 100 cân rơi xuống, tuy đau lắm nhưng trán va đá, chút choáng váng.
Khi cô mơ màng dậy về đến nhà, đóng cửa , cảm giác bên má ngứa ngứa, đưa tay lên gãi, cả bàn tay đầy máu.
Đàm Ngọc Dao ngây trong chốc lát, bất tỉnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nhat-ky-giam-beo-cua-ho-yeu/115.html.]
Cô sợ máu...
Thất Vĩ mái nhà, quanh, ai ở gần. Nó lặng lẽ rút cuốn sổ nhỏ, ghi thêm dòng chữ "c.h.ế.t vì mất máu" danh sách.
Đàm Dục Dân đang đào mương, mí mắt giật liên hồi, cảm giác điều chẳng lành. Lơ đãng một cái, một nhát cuốc đập trúng giày.
Phồn hoa như mộng lưu quang tận.
Chiếc cuốc sắc bén xuyên qua giày, tổn thương chân. Máu lập tức tuôn .
Đàm Gia Toàn gần đó thấy , vội vàng vứt cuốc chạy tới đỡ ông. Đại đội trưởng lâu cũng bước tới, nhíu mày bảo Đàm Gia Toàn đưa đến điểm y tế.
Đường Nghị Dương cũng thấy tiếng động, định chạy lên xem, nhưng kiềm chế . Cô như , cha vợ gặp chuyện thì liên quan gì đến .
Không đúng, vẫn cha vợ mà!
Đàm Dục Dân chỉ thương ngoài da, bác sĩ Trần nhanh chóng sát trùng và băng bó vết thương. Trên đường về, ông nhất quyết tự , Đàm Gia Toàn cũng cách nào, chỉ thể đỡ ông, nhảy lò cò về nhà.
Cửa vẫn như bình thường khép hờ, nhà gọi hai tiếng, ai trả lời. Nghĩ rằng con gái tìm Ngọc Linh . Đàm Gia Toàn vốn định , nhưng uống nước, thấy phía bếp lộ một bàn chân, hoảng hốt chạy tới.
Giọng trở nên the thé.
"Trời ơi ! Đàm Dục Dân, mau mang vải tới đây. Con gái ông chảy nhiều m.á.u quá !"
Đàm Dục Dân giật , vội vàng nhảy phòng con gái, lục vài miếng vải. Đến cửa thấy cảnh tượng đó, suýt chút nữa ngất theo.
Đàm Gia Toàn cõng Đàm Ngọc Dao chạy một mạch đến trạm y tế. Bác sĩ Tiểu Trần cũng giật , vội vàng xử lý, cuối cùng cầm máu.
Đàm Dục Dân lúc mới nhảy lò cò cửa. Nghe em , lòng mới yên tâm.
Chân băng xong rách , Tiểu Trần bác sĩ mắng ông một trận băng , cho nhảy nữa. Thế là Đàm Gia Toàn chịu khổ, cõng ông về , cõng Đàm Ngọc Dao.
Đi về về đến trưa, hai đàn ông đều đói bụng cồn cào.
Không khi nào Đàm Ngọc Dao mới tỉnh , Đàm Dục Dân thì thể , Đàm Gia Toàn thể nghỉ việc, đành về gọi vợ đến giúp đỡ.
Vợ ông, Du Mỹ Hồng, là chăm chỉ. Vừa đến bắt đầu nấu cơm, nấu xong bận rộn quần áo, giặt quần áo cho Đàm Ngọc Dao. Cứ như con , hết việc đến việc khác.
Đàm Dục Dân lo lắng cho con gái, cảm thấy phiền phức em. Trong lòng rối bời, đầu tiên mong trong nhà một phụ nữ gánh vác.
Khi Đàm Gia Toàn cõng Đàm Ngọc Dao chạy đến trạm y tế, nhiều dân làng thấy nửa của cô dính đầy máu. Không lâu , tin tức Đàm Ngọc Dao thương nặng lan truyền khắp nơi.
Khi tin tức đến tai Đường Nghị Dương, thì thành Đàm Ngọc Dao thương nặng và c.h.ế.t. Đường Nghị Dương sợ hãi, ném cuốc chạy đến nhà Đàm Ngọc Dao.
Chạy thấy tiếng nào, chỉ thấy cha cô đang ăn cơm.
"Chú ơi, Đàm Ngọc Dao ?"
Nhìn tình hình giống như mất con gái...