Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 89
Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:38:34
Lượt xem: 470
“Mau mau mau, thằng hai rót cho em gái con một cốc nước đi.”
Trương Kiến Lâm vô danh ngoan ngoãn rót cho em gái cốc nước, còn tri kỉ xúc một thìa đường trắng bỏ vào.
Hừ, mẹ ruột có con gái liền không thèm quan tâm đến con trai.
“Lề mà lề mề gì đấy, mau lên.”
Người vô danh bị chửi còn phải làm việc vội vàng bước tới hầu hạ.
Trương Huệ được cả nhà vây quanh vỗ ngực, trong miệng ứa ra nước chua.
Nhiệt độ của nước đường vừa phải, Trương Huệ cầm cốc uống từ từ, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Giang Minh Ngạn lo lắng: “Mẹ, triệu chứng không ngửi được mùi dầu này sẽ kéo dài bao lâu?”
“Không biết nữa, người mang thai kiêng kị đủ loại đồ ăn thức uống, có người qua mấy hôm là hết, có người kéo dài từ khi mang thai đến khi sinh nở.”
“Vậy hôm nay Huệ Huệ ăn gì ạ?”
“Hôm nay ăn cháo đi.” Trần Lệ Phương sắp xếp: “Mấy đứa đừng vây quanh đây nữa, mau ăn mì đi, để phòng thông thoáng thổi bay mùi khói dầu.”
Giang Minh Ngạn bưng mì vào phòng bếp, vừa ăn vừa nhìn lửa.
Trong bát Trương Huệ có mì và ba miếng trứng gà, Mập Mạp được chia hai miếng, cậu nhóc vui đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt.
“Mẹ, mẹ đừng cho Mập Mạp nhiều như vậy, trong bát nó vẫn còn một quả, sao nó ăn được hết ba quả trứng rán.”
“Con ăn được.” Nhóc mập đang bảo vệ đồ ăn.
“Cho nó ăn, không ăn hết thì bảo cha nó ăn nốt.”
Trương Kiến Sơn đột nhiên có suy nghĩ như em hai, mẹ ruột có cháu trai liền không quan tâm đến con trai, anh ấy lại trở thành người ăn cơm thừa của con trai.
“Trương Kiến Sơn con làm cái gì đấy, ăn nhanh lên, không thấy em gái con đang khó chịu sao?”
Trương Kiến Sơn và Trương Kiến Lâm nhìn nhau, được rồi được rồi, bọn họ quen rồi, hai đứa con trai trong nhà vô giá trị, chỉ có cô con gái mới là trân quý.
Nửa tiếng sau, Trương Huệ dùng bữa cháo trắng với dưa chua, ăn rất ngon lành.
Ăn xong hai bát, Trương Huệ mới đặt đũa xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-89.html.]
Mập Mạp đợi một lúc lâu, thấy cô ăn xong mới chạy tới: “Cô, cô, cô ăn xong chưa?”
“Cô ăn xong rồi.”
“Nhưng trong nồi vẫn còn mà.” Mập Mạp chớp đôi mắt to.
Trương Huệ cười nói: “Con muốn ăn không?”
“Mập Mạp muốn ạ.” Cô ăn ngon như vậy, cháo hôm nay nhất định rất ngon.
“Con ăn cái rắm, buổi tối ăn nhiều như vậy, đừng có ở lì trong nhà, xuống lầu chạy hai vòng cho tiêu cơm đi.”
Trần Lệ Phương quay sang nói với đôi vợ chồng trẻ: “Sau khi mang thai rất dễ buồn ngủ và mệt mỏi, bây giờ Trương Huệ không ngửi được mùi khói dầu, hai đứa con con đừng nấu cơm nữa, về nhà ăn, mẹ nấu cho.”
Giang Minh Ngạn và Trương Huệ đều đi làm, lại còn phải mua đồ ăn nấu cơm nữa, Trần Lệ Phương thương con gái, sợ cô mệt mỏi.
Hai người nhìn nhau, Giang Minh Ngạn nói: “Nghe mẹ ạ.”
“À, đúng rồi, hai đứa các con muốn ăn gì để mẹ đi mua, đặc biệt là Tiểu Giang, đừng ngại nói ra.”
“Cảm ơn mẹ.”
Trần Lệ Phương có lòng muốn gọi con gái và con rể về ở, nhưng nghĩ lại nhà bọn họ rộng rãi sẽ thoải mái hơn nên thôi, không nhắc đến nữa.
Vợ chồng trẻ nắm tay nhau về nhà, Giang Minh Ngạn làm bộ lắm lời.
“Ngày mai anh sẽ gọi điện về nhà, mẹ anh có thói quen sưu tầm vải, trong tay chắc chắn có rất nhiều loại vải tốt, chẳng hạn như tơ lụa gì đó, loại đó mềm mịn, nhất định sẽ phù hợp với da non của trẻ em.”
“Không cần cầu kỳ như vậy, vải bông bình thường là được.”
“Còn có sữa bột, mặc dù tháng bảy năm sau mới sinh, nhưng cũng phải chuẩn bị trước, bây giờ con chưa uống thì qua giai đoạn nghén này em cũng có thể uống, bổ sung dinh dưỡng rất tốt.”
“Không cần phải thế.”
“Từ nay buổi sáng anh sẽ đưa em đi làm, chúng ta không thể đi xe đạp nữa, đi bộ vẫn an toàn hơn.”
Hina
“Em đã bảo…”
“Đúng rồi, không phải trước đây trường em không có tiết buổi chiều là có thể về nhà sao, hiệu trưởng mới làm như vậy chắc chắn gây nhiều tranh cãi, chúng ta tìm chút quan hệ đổi lại nội quy, như vậy buổi chiều em có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.”
Trương Huệ: “...”