Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 85
Cập nhật lúc: 2024-08-04 12:34:57
Lượt xem: 381
“Dù sao hôm đó cũng là ngày mưa, mặc đồ đẹp như vậy ra ngoài mà bị ướt hỏng thì thật đau lòng.”
“Trời mưa con cũng không bị ướt, đến lúc đó ra ngoài để anh cả con cõng, bảo con gái nhà thím hai cầm ô cho.”
“Ôi, cũng không cần khoa trương như thế, người ta lại đánh giá.”
Anh cả nhờ người mang tấm vải đỏ tươi từ Thượng Hải về, mẹ cô ấy đặc biệt nhờ một bà cụ phúc thọ song toàn khâu mấy mũi lên đó, một bộ váy thể hiện tất cả tình cảm của gia đình.
Thẩm Yến mặc vào rất cẩn thận, trong lòng cảm thấy ấm áp.
“Mẹ ơi, đẹp quá, mọi người vất vả rồi.”
Mẹ Thẩm Yến cười nói: “Cả đời chỉ có một lần, bỏ chút công sức cũng không sao, chỉ cần sau này con sống tốt là cha mẹ yên tâm rồi.”
Mắt Thẩm Yên đỏ lên.
“Khóc cái gì mà khóc, còn chưa đến ngày cưới mà.”
Thẩm Yên dậm chân: “Con khóc vì cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này, sao lại mưa mãi không tạnh chứ.
A, con không muốn kết hôn vào ngày mưa.” Thẩm Yến suy sụp.
Thẩm Yến kết hôn vào ngày hai mươi tám tháng mười, mưa tạnh vào ngày hai mươi sáu tháng chạp, ngày hôm sau trời nắng chói chang, giống như mùa hè, bùn đất đã khô một nửa.
Nếu có điều kiện, nhà họ Thẩm và nhà họ Nghiêm thật sự rất muốn tìm một ngôi miếu để thắp hương, cảm ơn ông trời có mắt.
Người tính thời gian bị hai nhà chửi mắng mấy hôm nay vui vẻ cười ha ha ở nhà, ông ta nói mà, ngày hai mươi tám này, không cần tính, nghe cái là biết ngày tốt rồi.
Dù thế nào đi nữa, tâm tình của Thẩm Yến cũng rất tốt, điều duy nhất khiến cô ấy có chút không vui là nhiệt độ tăng quá nhanh, không nói áo sơ mi hay áo khoác, buổi trưa lúc nóng nhất mặc áo ngắn tay cũng nóng, chỉ có sáng tối là mát mẻ.
Chiếc váy màu đỏ tươi mặc trong ngày cưới, độ dày của vải và áo lót có thể mặc được ngay cả trong đầu mùa đông.
Trương Huệ nghe cô ấy phàn nàn: “Cậu nên hài lòng đi, còn tốt hơn trời mưa nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-85.html.]
“Nói cũng đúng.”
Thẩm Yên cười nói: “Ngày mai cậu phải đến sớm một chút, cậu là bạn tốt của tôi, phải đưa tôi ra ngoài.”
“Chắc chắn rồi, sáng sớm mai tôi sẽ đến.”
Trương Huệ nói được làm được, ngày hôm sau nhà họ Nghiêm còn chưa tới đón dâu, Trương Huệ đã đến nhà họ Thẩm.
“Người chị em xin nghỉ phép đến thật là có lòng.” Thẩm Yên mặc váy đỏ, nở nụ cười rạng rỡ.
Trương Huệ cười nói: “Hôm nay là ngày làm việc, nếu không xin nghỉ phép thì sao tôi đến được.”
“Ôi, sau khi Trang Hồng tới, cuộc sống hiện tại của chúng ta khó khăn quá.”
“Đừng nhắc tới những chuyện không vui này, mấy người Nghiêm Vệ Hoa sắp tới rồi.”
“Ừ.” Thẩm Yến nhỏ giọng nói: “Mẹ tôi lại đi tìm người tính thời gian kia, người kia nói mười giờ mười sáu là giờ lành, nhất định phải ra ngoài đúng giờ.”
Lợi hại, Trương Huệ giơ ngón tay cái lên.
Loại tính thời gian mê tín phong kiến này tự biết là được rồi, nói ra rất vô nghĩa, lỡ gặp phải người não kém mà báo cáo thì xui xẻo c.h.ế.t mất.
Mẹ của Thẩm Yến nhìn thấy Trương Huệ thì hết lời khen cô xinh đẹp, khiến Trương Huệ cũng phải cảm thấy xấu hổ. Chị dâu Thẩm Yến nói lát nữa đội đón dâu mới đến nên mời Trương Huệ vào phòng khách uống nước chè.
“Vậy cậu chuẩn bị trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.” Trương Huệ thuận tay kín đáo đưa lì xì cho cô ấy.
“Ừ, lát nữa cậu đi theo giúp tôi ra ngoài.”
Trương Huệ ra cửa, mẹ Thẩm Yến đóng cửa lại: “Con ngoan, đây là cô gái trước đây Nghiêm Vệ Hoa theo đuổi sao, xinh đẹp như thế.”
Thẩm Yến nhét lì xì vào túi, cười nói: “Mẹ, con biết mẹ đang lo lắng điều gì, không cần đâu, Trương Huệ không phải loại người như vậy.”
“Con mới quen biết người ta bao lâu, sao biết được cô ấy là người như thế nào.”
“Mẹ, mẹ cảm thấy Nghiêm Vệ Hoa cái gì cũng tốt, đó là vì mẹ chưa nhìn thấy chồng của Trương Huệ, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, còn là kỹ thuật viên đến từ thủ đô, đợi ba năm nữa anh ấy về nhà, nhất định Trương Huệ cũng phải đi cùng.”
Hina