Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 59
Cập nhật lúc: 2024-08-03 07:34:45
Lượt xem: 626
Nhắc đến Viên Hiểu Đình, ngày hôm sau Trương Huệ cùng mẹ đến cửa hàng bách hóa xem vải liền chạm mặt, Viên Hiểu Đình và mẹ con nhà họ Chu đều ở đó, sắc mặt Viên Hiểu Đình không tốt, không biết bọn họ đang cãi nhau cái gì.
Buổi trưa Viên Hiểu Đình không đi làm mà lại đi mua sắm, không biết có xin nghỉ phép hay không.
Viên Hiểu Đình cũng nhìn thấy Trương Huệ, giả vờ vui vẻ: “Nghe nói người nhà Giang Minh Ngạn đang ở nhà cô.”
Viên Hiểu Đình tặc lưỡi: “Còn chưa kết hôn đã trợ cấp cho nhà trai rồi, nhà trai không có tiền ăn cơm hay ở nhà khách thế, tôi mà là nhà trai thì tôi sẽ xấu hổ lắm, chưa kết hôn đã ở nhà gái rồi, đúng là không biết xấu hổ.”
Viên Hiểu Đình cười lạnh nhìn Chu Nguyệt, Chu Nguyệt cười cười nịnh nọt cô ta.
“Cô thì biết xấu hổ rồi, tôi với cô trước nay không thù không oán, gặp nhau trên đường tôi không nói gì thì thôi, cô lại như người phụ nữ lắm mồm chê bai liên tục, chuyện nhà tôi không cần cô quản, cũng chẳng biết đã lo xong chuyện nhà mình chưa.
Lần sau gặp lại còn dám nói gì thô lỗ nữa thì đừng trách tôi quá đáng.”
Cô thích mắng mẹ chồng và em chồng thì mắng đi, mắc mớ gì lôi nhà tôi ra.
Viên Hiểu Đình bị Trương Huệ mắng một tràng nhưng không tức giận lắm, cô ta hai tay ôm ngực, kiêu ngạo ngẩng đầu lên: “Tôi nhắc nhở cô thôi, kết hôn đừng chỉ nhìn bề ngoài, kết hôn xong lại ly hôn thì rắc rối lắm.”
Mẹ Chu Chấn hơi tái mặt, giống như một con gà đột nhiên bị bóp cổ.
Viên Hiểu Đình xoay m.ô.n.g rời đi, hai mẹ con nhà họ Chu cũng im lặng đi theo.
“Viên Hiểu Đình không giống phó xưởng trưởng Viên, cách cư xử y hệt mẹ nó.” Trần Lệ Phương rất chán ghét.
“Đó cũng không phải việc của chúng ta, chúng ta mau đi xem vải đi, con muốn may một chiếc váy dài.”
“Có đủ phiếu vải không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-59.html.]
Trương Huệ cười trộm, thì thầm với mẹ: “Giang Minh Ngạn đã đưa hết phiếu cho con, anh ấy nói cho con dùng thoải mái.”
Trần Lệ Phương giận cười: “Đừng chỉ nghĩ đến bản thân, con cũng làm một cái cho Tiểu Giang đi.”
“Con biết rồi.”
Ông bà của Giang Minh Ngạn sống ở nhà họ Trương một tuần, một tuần sau mua xong căn nhà trên phố Hoè Hoa, ông bà của Giang Minh Ngạn chuyển qua ở, hai ba ngày sau, cha mẹ Giang Minh Ngạn cũng đến.
Hina
Không chỉ đến mà còn mang theo một đôi vòng tay ngọc Hòa Điền bà cụ dặn tới.
Ngày nghỉ trong tuần này, người nhà họ Giang ăn mặc chỉnh tề, mang theo lễ vật đến nhà nhà họ Trương cầu hôn, Văn Diễm Thu cười đeo vòng lên tay Trương Huệ.
“Minh Ngạn gọi điện thoại không nói rõ, bà và ông nội nó cũng không biết hai đứa có ý định kết hôn, không mang theo đôi vòng này đến nên chưa đến nhà cháu cầu hôn được.”
Nói xong, Văn Diễm Thu oán trách lườm cháu trai một cái, sau đó cười với Trương Huệ nói: “Bà xuất thân bình thường, không có nhiều đồ tốt, lúc nhỏ vô tình có được mấy thứ, cho mẹ chồng cháu một đôi vòng tay, chị dâu châu một đôi, đôi này cho cháu, đều làm từ cùng một khối chất liệu.”
Trương Huệ liếc nhìn cha mẹ, sau đó nhìn cha mẹ Giang Minh Ngạn, mọi người cười nhẹ nhàng nhìn cô, Trương Huệ đỏ mặt nhận lấy: “Cảm ơn bà nội.”
“A, như vậy mới đúng.”
Chiều hôm qua cha mẹ Giang Minh Ngạn đến huyện thành, nghe cha mẹ chồng nói chuyện nhà họ Trương đến nửa đêm nên có ấn tượng rất tốt với nhà họ Trương và Trương Huệ, đặc biệt là mẹ Giang Minh Ngạn, Phan Lạc Tinh.
Lần đầu gặp mặt đã là cầu hôn, luôn cảm thấy hơi không thích hợp. Đến nhà họ Trương nhìn thấy người thật, trái tim Phan Lạc Tinh mới hoàn toàn nhẹ nhõm.
Vẫn là cha mẹ chồng biết nhìn người, cô gái này nhìn như người nhà bọn họ vậy.
“Lần đầu tiên gặp mặt, không có gì tốt tặng con, nếu bà nội con đã tặng con một đôi vòng tay thì mẹ tặng con cả bộ trang sức vậy.”
Nói là cả bộ trang sức, Trương Huệ về phòng mở hộp ra, hít sâu một hơi, trâm cài tóc, bông tai, còn có dây chuyền, tất cả đều được chạm khắc từ ngọc dương chi cực phẩm.