Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:49:45
Lượt xem: 284
“Vẫn làm sủi cảo à?”
“Đổi đi mẹ.”
“Đổi thành cái gì?”
“Bánh chưng ạ.” Hàm Hàm muốn ăn bánh chưng.
“Chưa đến Tết đoan ngọ nữa, chúng ta làm trước vậy.”
Giang Sâm nói: “Con muốn ăn bánh chưng thịt khô trứng vịt muối.”
“Trong nhà không có trứng vịt muối, muốn ăn nhân này thì phải ướp trứng vịt muối.”
Chị dâu Lục tính toán thời gian: “Bây giờ thời tiết nóng lên, chị thấy ướp sẽ mất khoảng hai mươi ngày.”
Hina
“Vậy tháng sau chúng ta mời các bạn đến chơi nhé.”
“Được ạ.”
Hàm Hàm chạy đến lớp nói với các bạn tháng sau mời bọn họ đến nhà chơi, mọi người đều rất vui vẻ.
Giang Minh Ngạn biết được thì cười nói: “Con gái chúng ta hiện tại là học sinh được hoan nghênh nhất lớp, em không cần lo con bé bị các bạn cùng lớp bắt nạt nữa.”
“Đó là vì Hàm Hàm nhà mình biết cách cư xử.”
Tuần trước các bạn cùng lớp Hàm Hàm đến nhà, Trương Huệ phát hiện có một cô bé người Trung Quốc, nghe Hàm Hàm nói cô bé tên là Hồ Ngọc, cha mẹ cô bé đang làm việc ở đại sứ quán, cô bé học tại trường tiểu học Oster, vì tính cách hướng nội nên Hồ Ngọc hầu như không có bạn bè ở lớp.
Bây giờ chơi với Hàm Hàm nên đã có bạn, vì đều là người Trung Quốc nên Hồ Ngọc và Hàm Hàm trở thành bạn tốt, tự nhiên hòa nhập với tập thể lớp học.
Chắc gia đình Hồ Ngọc cũng biết tình trạng của cô bé, sau khi ướp xong trứng vịt muối, Hàm Hàm mời các bạn cùng lớp đến nhà chơi, mẹ của Hồ Ngọc là Tề Nam cũng đến.
“Nghe Hồ Ngọc nhà tôi nói hôm nay mọi người định làm bánh chưng, tôi là người miền Nam, biết làm nên đến giúp đỡ.”
Tề Nam là một phụ nữ rất có khí chất, lúc đến cô ấy tay trái dắt con gái, tay phải còn cầm một bó hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-320.html.]
“Vậy thì quá hoan nghênh, hôm qua tôi còn đau đầu, sợ nhiều trẻ con như vậy không lo được hết đây.” Trương Huệ vội mời Tề Nam và con gái vào nhà.
Vì có quá nhiều trẻ con nên trong bếp chắc chắn không đủ chỗ, tất cả nguyên liệu làm bánh chưng được đặt trên chiếc bàn dài trong phòng khách lớn, hai mươi đứa nhỏ vẫn ngồi không vừa.
Chị dâu Lục bưng chiếc bàn nhỏ trong bếp ra cho năm sáu đứa ngồi mới miễn cưỡng đủ chỗ.
Nhưng một lúc sau lại hết chỗ, vì hai vợ chồng giáo sư Mark hàng xóm và giáo sư Asman cũng tới.
Asman tò mò chắp tay sau lưng nhìn chị dâu Lục dạy bọn trẻ gói bánh chưng, thử mấy cái mới có thể khiến bánh chưng không bung ra, chị dâu Lục rất khéo tay, thuận tay gói ra bánh chưng nhỏ, bánh chưng dài.
À mà lá gói bánh chưng là chị dâu Lục đến cộng đồng người Hoa xin người ta, thật sự rất khó khăn.
Trương Huệ chuẩn bị sáu vị mặn ngọt, bánh chưng rất dễ no, ăn mỗi cái một vị, người ăn ít chỉ cần ăn vài cái là no lắm rồi.
Trương Huệ nấu cho bọn họ một nồi canh nếp cái trứng hoa, ăn xong bánh chưng húp canh ngọt ngọt tê tê là không còn gì bằng.
Buổi hẹn hôm nay cũng thành công như lần trước, bọn nhỏ chơi đùa ăn uống rất vui vẻ.
Chị dâu Lục làm bánh chưng lớn chia cho bọn nhỏ, để bọn chúng mang về cho gia đình nếm thử.
Đương nhiên cũng chuẩn bị không ít cho hai vợ chồng già giáo sư Asman và vợ chồng giáo sư Mark.
Tề Nam và con gái Hồ Ngọc ra về cuối cùng, Trương Huệ cho bọn họ thêm một túi bánh chưng nhỏ: “Mang về cho những đồng bào ở đại sứ quán nếm thử.”
“Cảm ơn cô.” Tề Nam cười nhận lấy.
Trước khi đi, Tề Nam đặc biệt cảm ơn Hàm Hàm: “Nghe Hồ Ngọc nói cháu rất quan tâm đến con bé, cảm ơn cháu đã đồng ý làm bạn với Hồ Ngọc.”
Hàm Hàm cười tủm tỉm nói: “Dì Tề không cần phải cảm ơn đâu, Hồ Ngọc rất tốt, hơn nữa chúng ta đều là người Trung Quốc, nên quan tâm lẫn nhau mà.”
Hồ Ngọc nghe Hàm Hàm khen mình tốt thì đỏ mặt, trốn sau lưng mẹ.
Trương Huệ dịu dàng cười một tiếng, thật là một cô bé dễ thẹn thùng.
Tề Nam bắt taxi đến, lúc về mang theo nhiều bánh chưng như vậy sợ không tiện nên Trương Huệ bảo Trác Gia Vĩ chở bọn họ về đại sứ quán.