Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 312
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:47:55
Lượt xem: 270
Năm nay Hàm Hàm mười tuổi rồi, hai anh em Giang Sâm và Giang Phong cũng bảy tuổi, bọn họ nghe hiểu ý của ông bà ngoại, không khỏi có chút sợ hãi.
Trương Huệ an ủi con: “Yên tâm, cha mẹ sẽ để ý các con.”
Trương Huệ quay đầu nói với cha mẹ: “Cha mẹ đừng lo lắng quá, con và Giang Minh Ngạn biết rõ mà.”
Trần Lệ Phương không khỏi thở dài: “Cha mẹ con chưa ra nước ngoài bao giờ, ai biết được tình hình ở đó thế nào?”
“Chờ sau này thuận tiện rồi con sẽ đưa cha mẹ ra nước ngoài du lịch, chúng ta muốn đi đâu thì đi.”
Trần Lệ Phương trừng con gái: “Nhất định phải là người tài mới có thể ra nước ngoài, mẹ với cha con thế này sao mà đi được, mẹ còn muốn đến nước Mỹ xem đấy, con nói dễ nghe như vậy.”
“Được, đến lúc đó chúng ta cùng đi.”
Trần Lệ Phương cười khúc khích: “Con cứ khoác lác đi.”
Trương Huệ nói rồi, về sau có tiền muốn đi đâu chẳng được.
Hina
Hai mẹ con trò chuyện một lúc, Trần Lệ Phương và Trương Cao Nghĩa cũng không còn lo lắng như vậy nữa, có thời gian lo lắng còn không bằng dành thời gian bên cháu trai cháu gái.
Qua hết đông chí, năm nay trong nhà không làm thịt khô, Trương Huệ tốt nghiệp ra trường, thu dọn hành lý, dẫn theo các con, tạm biệt gia đình lên xe rời đi, bọn họ sẽ đến Hồng Kông trước.
Trần Lệ Phương tiễn đưa đầu mũi xót xa: “Con bé vô lương tâm này, nói đi là đi, cũng không biết quay đầu nhìn cha mẹ một chút, đúng là cánh cứng cáp rồi mà.”
“Có ba đứa cháu ngoại thì cánh phải cứng cáp chứ.”
Phan Lạc Tinh cũng buồn bã, thấy thông gia như vậy thì vội nói: “Trưa nay chúng ta ăn lẩu dê nướng đi, Minh Thăng con mau đi mua một miếng thịt dê về.”
“Dạ.”
Giang Minh Thăng làm gì biết mua thịt dê ở đâu, chỉ đồng ý cho xong, cuối cùng vẫn là dì Sở ra ngoài mua thịt dê về.
Ăn cơm trưa ở ngõ Hoa Chi, ăn xong nồi lẩu này, Trần Lệ Phương và Trương Cao Nghĩa không ở lại lâu, hai ngày sau liền về huyện Vân Đỉnh.
Khi đến Thượng Hải, Trương Huệ còn đi gặp anh hai và Chu Văn Phong.
Hai người bọn họ mua vé ngày kia về, Trương Huệ và các con ăn bữa cơm cùng bọn họ ở khách sạn Hoa kiều rồi đi ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-312.html.]
Giang Minh Ngạn ở Đức bị phân tâm khi tra tư liệu, trong lòng tính toán ước lượng, theo thời gian đã thỏa thuận, Huệ Huệ và các con đang đến rồi.
Giáo sư Asman nhìn thấy, cười nói: “Không ngờ Giang chỉ nghĩ đến việc học cũng biết ngẩn người.”
“Chào buổi chiều, giáo sư Asman.” Giang Minh Ngạn lấy lại tinh thần, cười chào hỏi.
“Giang, cậu hoàn thành công việc rất xuất sắc, nếu cậu bận có thể nghỉ mấy ngày, tôi cho cậu nghỉ phép.”
“Cảm ơn giáo sư, nhưng em muốn để dành ngày nghỉ đến khi vợ con em tới.”
“Cái gì? Cậu ra nước ngoài du học, vợ con còn ngàn dặm xa xôi tới nước Đức thăm cậu?”
Giang Minh Ngạn cười nói: “Không phải là tới thăm em, mà là tới học cùng em.”
Những sinh viên khác trong lớp lập tức ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sinh viên Trung Quốc hầu như được công nhận là nghèo, bọn họ có tiền ra nước ngoài sao?
Giáo sư Asman cảm động trước tình vợ chồng nên đồng ý cho anh mượn xe để đi đón vợ.
“Cảm ơn giáo sư.” Giang Minh Ngạn cảm kích nói.
Giang Minh Ngạn học lái xe từ chú Khải nên lái xe của giáo sư cũng không thành vấn đề.
“Đừng khách sáo, lần sau chúng ta gặp nhau, cậu nhất định phải đưa vợ tới chơi đấy.”
“Nhất định ạ.”
Hai ngày sau vừa vặn là cuối tuần, Giang Minh Ngạn không cần xin nghỉ phép, sáng sớm dậy lái chiếc xe được giáo sư cho mượn đến sân bay.
Máy bay bị hoãn, anh chờ hai tiếng đồng hồ, chuyến bay kia mới hạ cánh.
Sau chuyến bay dài, Trương Huệ hơi mệt, ba đứa trẻ lần đầu được đi máy bay lại vô cùng phấn khích, sau khi ra ngoài nhìn thấy cha, ba chị em kích động chạy tới, bắt đầu nhao nhao nói chuyện.
“Cha, con nhớ cha lắm.”
“Cha, máy bay bay rất cao, lúc vừa cất cánh làm con sợ c.h.ế.t khiếp.”