Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 304
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:46:10
Lượt xem: 239
“Các cháu ngồi nhiều như thế không an toàn, xuống trước vài đứa đi, lát nữa ông đi một vòng về, bọn chúng xuống rồi cho các cháu lên ngồi.”
“Vậy cháu muốn ngồi phía trước.” Một đứa trẻ chỉ vào chỗ ngồi của Mập Mạp.
“Được.”
Mấy đứa trẻ xuống xe, chú Khải khởi động xe chở một đám trẻ con ra khỏi đường Hoè Hoa, vòng qua đường Đại Nam, rẽ vào phố Tây, đi đến phố Bắc, cuối cùng vòng trở lại phố Đông.
Chú Khải lái chậm, cửa sổ xe bị toàn bộ lũ trẻ nghịch ngợm trên xe kéo xuống, nói chuyện ríu rít không ngừng, gặp người quen trên đường còn tự hào lớn tiếng chào hỏi.
Nhìn bọn chúng tự hào thế nào kìa.
Nhóm trẻ thứ hai đã không chờ nổi, xe vừa dừng lại, những đứa trẻ trên xe còn chưa nhấc m.ô.n.g lên, bọn chúng đã sốt ruột leo lên chen.
“Đừng sốt ruột, đừng sốt ruột, xuống trước rồi lên sau.”
Chú Khải mệt quá, lũ khỉ này.
Nghe nói ở đây được ngồi ô tô, bọn trẻ con khu gia đình xưởng thép cũng chạy tới, về sau chú Khải không dám lái xe chậm nữa, tăng tốc chạy sáu bảy vòng quanh thành phố, đến lúc bọn họ phải đi mới dừng lại.
Sau đó vẫn còn trẻ con chạy đến, nhưng đã muộn.
Trần Lệ Phương dặn dò: “Các con trở về lái xe chậm thôi, đừng vội, an toàn là quan trọng nhất.”
“Mẹ, chúng con biết rồi, sẽ cẩn thận.
Cha, chúng con đi đây.”
Trương Cao Nghĩa đứng ở cổng phất phất tay.
Hàm Hàm ghé vào bên cửa sổ hét: “Anh Mập Mạp, Tráng Tráng, chúng em đi đây.”
“Sang năm về nha.”
Chiếc xe hơi nhỏ thu hút vô số cuộc thảo luận ở huyện Vân Đỉnh, lao đi dưới cái nhìn chăm chú của một đám trẻ con trên đường Hoè Hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-304.html.]
Một đám trẻ con đuổi theo ra khỏi đường Hoè Hoa cũng dừng lại, không thể đuổi kịp mà.
Hina
“Anh ơi, khi nào cha mẹ cũng có thể mua xe nhỉ?”
Mập Mạp xoa xoa cái đầu tròn của em trai, mua xe không phải chuyện dễ dàng như vậy.
Mập Mạp lớn tuổi như vậy đã biết rất nhiều chuyện, biết sự khác biệt giữa nhà cô út và nhà mình, nhưng cậu cũng không coi thường bản thân, cô út tốt với nhà bọn họ lắm.
Cậu còn thường xuyên nghe cha mẹ, ông bà nhắc nhở, hiện tại mình có thể cao lớn, khoẻ mạnh như vậy đều là nhờ sữa bột cô chú cho lúc trước.
Đừng nói những năm 1970, ngay cả bây giờ trẻ em trong huyện cũng không thể uống sữa bột hàng ngày.
Cho nên cậu rất là may mắn.
Cha mẹ đều dặn cậu phải học hành chăm chỉ, thi vào đại học rồi lên Bắc Kinh học, sau đó ở lại Bắc Kinh định cư.
Nhà ga đã sớm liên lạc với chú Khải, đỗ xe ở cổng nhà ga, mấy người Trương Huệ đưa con vào trạm lên xe, nhân viên công tác nhà ga dẫn đường cho chú Khải lái xe đến một toa vận chuyển hàng hóa.
Sau khi đỗ xe xong còn phải cố định lại, nhân viên công tác dẫn đường cho chú Khải là một thanh niên, tò mò hỏi: “Anh ơi, chiếc xe này giá bao nhiêu vậy?”
Chú Khải hừ nhẹ một tiếng: “Hàng nước Đức đấy, không phải có tiền là mua được đâu.”
“Ôi chẳng trách, tôi đã thấy hết xe nước mình sản xuất rồi mà chưa bao giờ thấy chiếc nào xa hoa như vậy.”
Chú Khải cười nói: “Bây giờ chúng ta mới bắt đầu, đừng nhìn hiện tại xe nước ngoài mới mẻ, chờ chúng ta có tiền rồi sau này cũng mua được thôi.”
Thanh niên kia không tin, mấy thứ như xe hơi sao có thể nói mua là mua được.
Sau khi chắc chắn xe đã được cố định, chú Khải nhảy xuống xe lửa, đi lên toa hành khách phía trước.
Thời tiết càng ngày càng nóng, trên xe lửa không dễ vệ sinh, Trương Huệ phải mang theo chậu, mỗi ngày chỉ có thể lấy nước lau người nhà vệ sinh, đúng là khổ từ người lớn đến trẻ con.
Một cô chủ nhỏ nhắn xinh xắn như Lâm Tây càng khổ sở không thôi, sau khi xuống xe, cô ấy cảm thán nói: “Điều kiện như vậy mà năm nào em cũng có thể qua lại núi Mạnh Đỉnh một chuyến, vất vả quá.”
“Trước đây em đi vào tháng ba, cuối tháng tư cùng lắm đầu tháng năm là về Bắc Kinh rồi, lúc đó chưa nóng hẳn nên cũng không khổ lắm.”