Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 272
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:39:10
Lượt xem: 341
“Huệ Huệ, chờ con lớn rồi chúng ta về huyện Vân Đỉnh nhé.”
Giang Minh Ngạn đã suy nghĩ chuyện này từ lâu, lần trước Huệ Huệ nói khí hậu ở quê hương dễ chịu, không thích khí hậu ở thủ đô lắm, Giang Minh Ngạn yên lặng ghi nhớ trong lòng.
“Anh chắc chắn?” Trương Huệ rất kinh ngạc.
Mặc dù khoảng cách giữa thủ đô và các huyện thành nhỏ trong thời đại này không lớn, nhưng sau khi cải cách mở cửa, các huyện thành nhỏ không có gì thay đổi, còn thành phố lớn như thủ đô sẽ thay đổi từng ngày, đến lúc đó anh có sẵn sàng rời đi không.
Giang Minh Ngạn không biết chuyện tương lai, nhưng hiện tại anh rất chắc chắn.
Trương Huệ còn chưa nói hết câu: “Chúng ta còn trẻ, cha mẹ cũng còn trẻ, xem xét vài năm nữa rồi tính tiếp được không?”
Giang Minh Ngạn cười cười không giải thích, đến lúc đó cô sẽ biết anh thật sự nghĩ như vậy.
Trương Huệ đang suy nghĩ, năm bảy mươi tư rồi.
Hina
Những ngày tháng chăm con trôi qua thật nhanh, mỗi ngày quan tâm cơm ăn áo mặc cho ba đứa nhỏ, cô cảm giác ngày nào cũng như ngày nào, một ngày trôi qua như thế, một tháng trôi qua như thế, một năm trôi qua như thế.
Chỉ khi nào đến mùa xuân đưa con về nhà hái trà, Trương Huệ mới biết rõ một năm đã qua, mùa xuân năm mới lại đến.
Năm bảy mươi bảy, sau khi hái xong trà xuân, Trương Huệ đưa ba đứa nhỏ ồn ào trở về thủ đô.
Năm nay Hàm Hàm sắp sáu tuổi, hai anh em Giang Sâm và Giang Phong vừa tròn ba tuổi.
Trời ơi, đều đã đến tuổi chạy nhảy, ở trên xe lửa còn đỡ, có chỗ rộng để chạy tới chạy lui, vừa xuống xe lửa, một đứa chạy bên này, một đứa chạy bên kia, Trương Huệ thật sự không thể trông được.
“Mẹ, xe buýt ở đằng kia, mẹ nhanh lên.” Hàm Hàm sốt ruột, sợ xe buýt đi mất.
“Mẹ, kẹo hồ lô.”
“Khoai nướng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-272.html.]
Hai anh em này thấy bên kia có hai đứa trẻ đang ăn thì đòi, còn muốn chạy qua xem, Trương Huệ kéo bọn chúng lại dỗ dành: “Ngoan, chúng ta về nhà đã, về nhà mẹ làm cho các con.”
Chú Khải, thím Vạn và chị dâu Lục xách hành lý đi tới: “Đi thôi.”
“Đi.”
Trương Huệ mất kiên nhẫn, mỗi tay bế một đứa con trai, đi được hai bước lại đặt xuống, Giang Sâm và Giang Phong không hiểu, sao lại không bế nữa?
Chị dâu Lục hiểu Trương Huệ nhất, cười bế Giang Sâm để giảm bớt gánh nặng cho Trương Huệ.
Sau khi lên xe buýt, Hàm Hàm đợi ở cửa xe, nhất quyết đòi nhìn tài xế lái xe, Trương Huệ hết cách đành phải để hai đứa con trai cho chị dâu Lục và thím Vạn trông, còn mình lên phía trước trông con gái.
Tài xế thắng gấp, Trương Huệ túm lấy cổ áo con gái, nguy hiểm quá, suýt thì ngã.
Cô bé vẫn chưa cảm thấy sợ hãi, quay đầu cười với mẹ.
Đi cả đoạn đường dài Trương Huệ thật sự rất mệt, đưa con về nhà ăn cơm, tắm rửa xong về phòng ngủ luôn, giao con cho thím Vạn trông, chúng có ngủ trưa hay không cô cũng không quan tâm.
Trương Huệ ngủ một giấc đến chạng vạng tối, Giang Minh Ngạn tạ làm về, cô mở to mắt, nhìn thấy Giang Minh Ngạn đầu tiên.
Người đàn ông này có ba đứa con rồi sao vẫn đẹp như thế, lúc cười lên còn có vẻ dịu dàng hơn so với lúc mới cưới.
Cô muốn xoay người nhưng lại không thể cử động, Hàm Hàm ôm cánh tay phải của cô, thằng hai ôm cánh tay trái của cô, thằng út nằm ở bên chân cô, ôm chân cô không chịu buông.
Trương Huệ cười, mỗi lần cảm thấy quá mệt mỏi, con lại ấm áp đến mức không chịu nổi.
Nuôi dạy ba đứa con vất vả như vậy, không biết mỗi ngày những bà mẹ có năm, sáu, bảy, tám đứa con phải lo lắng thế nào.
Ngày hai mươi bảy tháng sáu, Hàm Hàm tổ chức sinh nhật lần thứ sáu, Trương Huệ chính thức khai sáng cho con gái, nên học biết chữ, đợi đến mùa thu sẽ đến trường học.
“Con không muốn đi học, con chỉ muốn ở nhà chơi với em trai thôi.”
Hàm Hàm ôm một đứa em trai, bên trái hôn một cái, bên phải hôn một cái, kiêu ngạo hất cằm về phía mẹ: “Con mà đi học thì Sâm Sâm và Phong Phong sẽ nhớ con, các em ấy sẽ khóc.”