Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 254
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:35:14
Lượt xem: 257
Hành lý mang theo không nhiều, đến nhà ga, chị dâu Lục xách hành lý, Trương Huệ bế con, không để Giang Minh Ngạn đưa lên xe.
“Anh về đi, em sẽ về sớm thôi.”
Trương Huệ nói với con gái: “Tạm biệt cha đi.”
Hàm Hàm ngoan ngoãn vẫy tay: “Tạm biệt cha.”
Giang Minh Ngạn cười vẫy tay.
Sau khi lên xe lửa, chị dâu Lục nói: “Hàm Hàm chưa biết chúng ta đi xa nhà, đến tối không thấy cha cô bé có quấy khóc không?”
Trương Huệ hôn lên bàn tay nhỏ bé của con gái: “Hàm Hàm nhà mình ngoan lắm, không quấy đâu, có đúng không nào?”
“Vâng.” Hàm Hàm ngọt giọng lên tiếng khiến cả hai cùng bật cười.
Xe lửa xuất phát, chạy từ Bắc vào Nam, cởi áo bông dày trên người ra, thay bằng áo bông mỏng. Lúc đến tỉnh thành xuống xe lửa đã là giữa trưa, nắng gắt đến mức không mặc được cả áo bông mỏng, chị dâu Lục phải thay một chiếc áo mỏng.
“Trời ơi, thời tiết quê cô tốt quá, mới tháng ba mà nóng đến đổ mồ hôi rồi.”
Trương Huệ cười nói: “Chủ yếu là chúng ta có nhiều hành lý.”
Lúc lên xe lửa chỉ có hai túi nhỏ, bởi vì thay đồ dọc đường nên áo bông dày đã làm túi căng to.
“Đi thôi, chúng ta bắt xe về nhà.”
Bến xe cách nhà ga không xa, bọn họ đi bộ hơn một cây số là đến, ngồi xe về huyện Vân Đỉnh.
“Mẹ, con đói.”
“Chúng ta về nhà bảo bà ngoại nấu đồ ăn ngon.”
Trước khi xuống xe bọn họ đã ăn một chút, nhưng từ trưa đến giờ hai tiếng đồng hồ rồi vẫn chưa ăn gì.
Rời khỏi bến xe huyện Vân Đỉnh, còn chưa tới nhà đã gặp Thẩm Yến trên đường Đại Nam.
“Trương Huệ, sao cậu lại về rồi?”
Trương Huệ cười nói: “Có việc, về ở hai tháng thôi, chiều nay cậu không có tiết à?”
“Không có, vừa ăn trưa xong, chuẩn bị đến nhà mẹ tôi lấy đồ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-254.html.]
“Vậy cậu mau đi đi, chờ tôi thu xếp xong sẽ qua nhà cậu chơi.”
“Được, tôi đợi cậu.”
Từ đường Đại Nam đi về phía Đông, rẽ vào đường Hoè Hoa, rất nhiều hàng xóm chào hỏi Trương Huệ, Trương Huệ dạy Hàm Hàm chào mọi người dọc đường mặc dù cô bé không nhận ra ai.
“Con gái cháu mồm mép thật đấy.”
“Mấy tháng không gặp, hình như đã cao lên rồi.”
“Mẹ cháu đang ở nhà đấy, mau về đi, bà ấy mà thấy cháu kiểu gì cũng vui lắm.”
Hina
Cổng nhà họ Giang khép, Trần Lệ Phương bế cháu trai út đi dạo trong sân, nghe tiếng nói chuyện bên ngoài có chút quen thuộc thì rất tò mò, vội vàng bước nhanh qua.
Trương Huệ sớm hơn một bước đẩy cổng ra, cười nói: “Mẹ nhớ con không.”
“Con bé thối này, sao lại không nhớ con được, con cũng không biết viết thư về nhà gì cả, Tết đến chỉ có Tiểu Giang gọi điện về xưởng máy nói mấy câu với anh hai con.”
Nói rồi hai mắt Trần Lệ Phương cũng hơi đỏ hoe.
Trương Huệ cười nói: “Tại con nghĩ tháng ba về rồi, nếu gửi thư thì không biết thư tới trước hay con về trước nữa.”
“Hàm Hàm, còn nhớ bà ngoại không, mau gọi bà ngoại đi.” Trương Huệ nhắc con gái từng chữ một.
Hàm Hàm ngoan ngoãn gọi bà ngoại, khiến Trần Lệ Phương vui vẻ: “Bà ngoại biết Hàm Hàm nhà mình là cô bé ngoan, ài, không giống đứa em họ nhỏ này của cháu, rất quấy người, không thấy người một tí là dắt cuống họng kêu gào rồi.”
“Cô này là?” Trần Lệ Phương nhìn thấy chị dâu Lục, quay đầu hỏi con gái.
Trương Huệ giới thiệu với mẹ: “Mẹ, đây là chị dâu Lục, cùng quê với dì Sở nhà mẹ chồng con, con trông Hàm Hàm còn phải chăm sóc căn nhà lớn như vậy, bận không làm nổi nên nhờ chị dâu Lục đến nhà giúp đỡ.”
“A, vậy sao, đừng khách sáo, mời vào.”
Chị dâu Lục vội nói: “Chị đừng khách sáo, trong nhà có gì cần em làm thì chị cứ nói.”
Trương Huệ đi một vòng trong sân: “Mẹ, mọi người ở phía Đông à?”
“Ừ, mẹ và anh cả, chị dâu con đều ở phòng phía Đông, thỉnh thoảng anh hai con về sẽ ở phòng phía Tây kia vài đêm.”
Trương Huệ sắp xếp chỗ ở: “Vậy con và Hàm Hàm ở phòng ngủ chính, chị dâu Lục ở phòng bên cạnh phía Đông nhé.”
“Được.”