Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 243
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:32:06
Lượt xem: 297
“Khi nào em bận cũng có thể giúp trông Hàm Hàm, ngoài ra sắp xếp người ta ở dãy phòng đối diện, cũng có thể để ý cổng.”
“Mấy ngày trước dì Sở cũng nói với em, dì ấy nói nhà rộng như vậy, một mình em dọn dẹp nhà cửa cũng khó.”
Hai vợ chồng bàn bạc một lát, có vẻ thật sự phải cân nhắc tìm người.
Ngày hôm sau, Giang Minh Ngạn đi làm, Trương Huệ dẫn con gái đi mua thức ăn.
Biết cô phải làm thịt khô, cha mẹ chồng và anh cả, chị dâu đều cho cô rất nhiều phiếu thịt, hôm nay đều tiêu hết.
Bế con gái, mua nhiều đồ không xách theo được nên đành phải tốn ba hào nhờ người giao đến tận nhà.
Buổi trưa, khi con gái đang ngủ trưa, cô ra ngoài một mình, đến những nơi dì Sở chỉ cho, đi một vòng mua thêm chút thịt trở về.
Hina
Buổi chiều rang muối, ướp thịt tại nhà.
Hàm Hàm ngoan ngoãn kéo một chiếc ghế nhỏ tới ngồi xuống: “Mẹ, thịt thịt.”
“Ừm, thịt đấy, tối nay hấp một bát canh trứng gà cho con, bỏ thịt vào trong nhé?”
“Dạ.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì dường như Trương Huệ nghe thấy tiếng gõ cửa.
Cô đứng dậy, ở ngoài gọi tên cô, là mẹ chồng đến.
“Hàm Hàm ngồi yên đừng nhúc nhích.”
“Dạ.”
Trương Huệ chạy mấy bước ra mở cổng, chỉ thấy mẹ chồng và dì Sở đứng ở bên ngoài, bên cạnh còn có một chiếc xe đạp, phía trên cột một cái bao tải.
“Chị dâu Sở đã thịt sáu con gà, vịt và bốn con cá, làm xong hết rồi mang tới cho con ướp, không phải năm nào nhà con cũng làm sao?”
“Cảm ơn mẹ.”
“Khách sáo làm cái gì.”
Trương Huệ vội đến giúp một tay, cùng dì Sở chuyển một bao thịt vào nhà.
“Con vừa ướp thịt à.” Phan Lạc Tinh đi thẳng vào bếp.
“Dạ, đúng vậy.”
Hai người mang thịt vào bếp, vừa vặn ướp chung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-243.html.]
“Hàm Hàm, lại đây.” Phan Lạc Tinh ngồi xổm xuống vỗ tay.
Hàm Hàm quay đầu nhìn thấy bà nội, ngọt ngào chào hỏi rồi chạy vào vòng tay bà, ôi, khiến Phan Lạc Tinh vui vẻ không thôi.
“Cả đêm không gặp, chắc Hàm Hàm nhớ bà nội lắm.”
“Nhớ.”
“Ngoan quá.” Phan Lạc Tinh bế cháu gái lên thơm một cái.
Trương Huệ cười, mẹ chồng chắc chắn không phải đến để đưa thịt cho cô, mà chủ yếu là để gặp cháu gái.
“Đây là muối để ướp à.”
“Phải.”
Trương Huệ nói với dì Sở: “Nếu thêm gà vịt chỉ sợ sẽ không đủ muối ướp, để cháu rang thêm một ít.”
“Được, vậy cháu rang đi, dì giúp cháu ướp muối.” Dì Sở ngồi xuống.
Trương Huệ bắt đầu rang muối, Phan Lạc Tinh bế cháu gái, tiện thể giúp nhóm lửa trên bếp lò: “Nhà các con lớn thế này, ba người không ở được đâu, con vừa phải trông Hàm Hàm vừa phải chăm sóc nhà cửa, không có cả thời gian quét sân nữa.”
Dì Sở nói tiếp: “Miền Bắc chúng ta không giống miền Nam các cháu, mùa đông tuyết rơi dày, không có người dọn tuyết thì bất tiện lắm.”
“Chị dâu Sở nói đúng, còn cần người trông cổng nữa, ngõ Hoa Chi bên này toàn nhà cao cửa rộng, con xem vừa nãy mẹ gọi cổng mãi con mới nghe thấy đấy.”
Trương Huệ hiểu ý mẹ chồng: “Hôm qua con bàn bạc với Giang Minh Ngạn rồi, nói muốn thuê người tới giúp đỡ.”
“Ừ, vậy thì tốt, tiền lương Minh Ngạn cũng dư sức, con đừng tiết kiệm tiền cho nó.”
Trương Huệ cười nói: “Mẹ nghĩ sai rồi, con cũng không phải người chăm chỉ quản lý việc nhà đâu.”
Phan Lạc Tinh bế cháu gái, hài lòng nói: “Con không cần vất vả lo việc nhà, nếu Minh Ngạn không nuôi nổi vợ con thì con cứ về nhà tổ ở, ăn tiêu gì mẹ lo hết.”
Trương Huệ và dì Sở lập tức nở nụ cười.
Dì Sở cười nói: “Huệ Huệ cháu không biết đấy chứ, mẹ chồng cháu giàu có lắm, có chuyện gì cứ nói, tuyệt đối đừng khách sáo.”
“Cháu nhớ rồi.”
Vợ chồng bọn họ có kế hoạch thuê người, nhưng không biết tìm người ở đâu, cô rất lo lắng.
“Chuyện này mẹ nghĩ cho hai đứa rồi, nếu các con yên tâm thì để mẹ tìm cho một người.”
Phan Lạc Tinh chỉ vào dì Sở: “Chị dâu Sở có một người họ hàng phù hợp, đáng tin cậy lại không phải gánh nặng, rất thích hợp ở nhà các con.”