Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 232
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:29:43
Lượt xem: 321
Lưu Lị biết chuyện này, cô ấy nói: “Mặc dù có thể nhờ người khác may quần áo, nhưng chị nghĩ em đến thủ đô thì nên mua một cái máy may để ở nhà, trong nhà có trẻ con, cần may đồ thường xuyên mà, luôn có lúc dùng tới.”
“Chị dâu nói đúng, lát về em sẽ bàn bạc với Giang Minh Ngạn.”
Sau khi bàn bạc với Giang Minh Ngạn nên mua cái gì, Giang Minh Ngạn không cần suy nghĩ đã đồng ý: “Tả Duy quen biết nhiều người, khi nào anh nhờ Tả Duy tìm một phiếu máy may, khi về sẽ mua luôn.
Em muốn mua gì nữa?”
“Tạm thời chưa biết, chúng ta phải về trước xem cha mẹ chuẩn bị những gì đã.”
Hina
Giang Minh Ngạn suy nghĩ một chút: “Tháng trước gọi điện, anh cả nói đã thuê người sửa xong nhà, kiểm tra cả mái nhà rồi, không có chỗ nào dột.
Trong sân tường thì hồi hè mẹ thuê người xây ba căn phòng dựa vào nền tường. Những cây ăn quả em muốn như cây táo, cây mai, cây sung, cây táo tàu, hoa cỏ… đều được trồng ở gần phòng, để lại một mảnh đất ở góc tường phía bắc, đến lúc đó em muốn trồng rau gì cũng được.”
“Đồ dùng trong nhà thì sao?”
“Anh cả nói mẹ đã mua một bộ bàn ghế cũ đặt trong sân tường, phòng ngủ chính của chúng ta thì đều là đồ mới, chuyên môn tìm nhà máy gỗ đặt giường lớn theo yêu cầu.”
Sau khi Trương Huệ cẩn thận hỏi xong: “Có nghĩa là phòng bếp còn chưa được sắp xếp?”
“Bếp chỉ chất mấy xe than ở phòng để đồ, còn lại không nghe anh cả nhắc gì đến.”
“Anh mau nói với anh cả một tiếng, không chỉ cần than mà còn cần củi nữa, nếu không chuẩn bị sớm thì đến Tết về tuyết sẽ dày lắm, làm gì cũng phiền phức.”
“Anh sẽ nhắc anh cả.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-232.html.]
Giang Minh Thăng cũng chỉ nghe cha mẹ nói chứ cũng thật sự không biết cụ thể việc chuẩn bị ở ngõ Hoa Chi.
Sau khi nhận được điện thoại của em trai, Giang Minh Thăng đã đặc biệt chạy về nhà một chuyến, nói với mẹ mình: “Tết này em trai em dâu muốn về nhà mới sống luôn, con thấy trong phòng bếp vẫn trống trơn, mẹ tranh thủ thêm đồ vào nhé.”
Phan Lạc Tinh không mấy vui vẻ: “Mẹ thấy đâu cần gấp gáp như thế, bọn chúng trở về đã là tháng giêng rồi, sao không để Huệ Huệ ở nhà mình ăn Tết rồi đầu xuân sang năm hẵng chuyển đến ngõ Hoa Chi.”
Giang Minh Thăng dở khóc dở cười: “Mẹ, mẹ còn lạ gì Minh Ngạn nữa, hỏi tỉ mỉ như thế là muốn chuẩn bị xong xuôi, khi nào về sẽ đến sống ở ngõ Hoa Chi mà.”
“Được, chuẩn bị cho nó là được.” Phan Lạc Tinh quay người rời đi.
Giang Minh Thăng bất lực, sao anh ấy lại đắc tội mẹ mình rồi?
Văn Diễm Thu nhắc nhở cháu trai lớn một câu: “Vợ chồng cháu bận làm việc cả ngày, không muốn sinh con, mẹ cháu muốn giữ Huệ Huệ đến đầu xuân chỉ để dành nhiều thời gian cho Hàm Hàm thôi, cháu còn thay mặt em trai mình nói chuyện mà không biết xấu hổ à?”
Bây giờ Giang Minh Thăng mới nghĩ đến, tốt lắm, lại sắp Tết rồi, boomerang bay một năm lại đ.â.m vào anh ấy.
Trong lòng Phan Lạc Tinh không vui nhưng con trai đã thúc giục nên ngày hôm sau, bà ấy và dì Sở đến ngõ Hoa Chi một chuyến để bổ sung tất cả những thứ còn thiếu.
Phòng bếp chứa đầy củi, gạo, dầu, muối, còn một nửa phòng để đồ chứa đầy củi và than.
Trong phòng ngủ, chiếc giường mới được làm lại đã sưởi qua, rất ấm áp.
Trong tủ treo quần áo mùa đông dày dặn Phan Lạc Tinh chuẩn bị cho đôi vợ chồng trẻ, bên dưới tủ là hai tấm chăn bông và ga giường mới may năm nay, để góp đủ đám phiếu bông này, Phan Lạc Tinh đã tốn không ít tâm tư.
Phan Lạc Tinh đặc biệt nhờ một người thợ mộc lâu năm làm chiếc ghế trẻ em cho Hàm Hàm, các góc cạnh được bo tròn để đảm bảo không có gai gỗ làm tổn thương cô bé.
Phan Lạc Tinh đi một vòng trong sân tường, ba căn phòng này, phòng ở giữa dành cho khách, phòng bên phải là phòng làm việc, phòng bên trái là phòng ngủ. Nhưng phòng ngủ trong sân tường chỉ có giường, không có sưởi.