Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 220
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:25:59
Lượt xem: 264
“Giang Minh Ngạn, hái quả đỏ nhất trên kia xuống cho em đi.”
Giang Minh Ngạn tan làm về nhà, Trương Huệ lập tức nhờ anh hái đào giúp.
Mập Mạp cũng ở trong sân, chỉ tay nói: “Chú, quả kia.”
Giang Minh Ngạn mình đầy mồ hôi, dừng xe đạp dưới mái hiên, hai tay chống hông nhìn cây đào: “Chín chưa, anh nghĩ còn phải mấy ngày nữa.”
“Chín rồi.”
“Chín rồi.”
Hai cô cháu đồng thanh nói.
“A.” Hàm Hàm kêu to như ủng hộ.
Mọi người đều quay đầu nhìn cô bé, Hàm Hàm đáng yêu mở to hai mắt, nhìn cái gì thế?
Hina
Giang Minh Ngạn không để ý đến quả đào, đi tới, kéo ống quần, ngồi xổm trước mặt con gái: “Sắp một tuổi rồi sao vẫn chưa biết gọi người nhỉ?”
Trương Huệ cũng lo lắng: “Cái miệng nhỏ suốt ngày kêu a a mà không nói lời nào.”
Trương Huệ tưởng con gái sắp nói được nên cứ rảnh là dạy con gọi mẹ, phát âm cũng giống a a nhất.
Giang Minh Ngạn nhéo nhéo má con gái: “Ngoan, gọi một tiếng cha, cha sẽ cho con ăn ngon.”
Dưới ánh mắt mong đợi của Giang Minh Ngạn, cái miệng nhỏ hồng hào của Hàm Hàm há ra khép lại, không phát ra âm thanh.
Trương Huệ lắc đầu: “Quên đi”
“Cha, cha, cha.”
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đều sửng sốt, Trương Huệ nghi ngờ mình nghe nhầm.
Giang Minh Ngạn khẳng định gật đầu: “Không sai.”
“Hàm Hàm, gọi cha lại đi.”
Dưới ánh mắt mong đợi của Giang Minh Ngạn và Trương Huệ, Hàm Hàm mở hé miệng, trong trẻo kêu lên: “Cha.”
Giang Minh Ngạn lập tức đỏ hoe mắt, ôm lấy con gái: “Hàm Hàm giỏi quá.”
Hàm Hàm cười toe toét, lộ ra mấy cái răng sữa trong miệng.
Trương Huệ giả vờ tức giận: “Hừ, ngày nào em cũng chăm sóc nó, thế mà nó lại gọi cha trước.”
Giang Minh Ngạn sờ cằm con gái, chọc con gái cười: “Hàm Hàm, gọi mẹ đi.”
Trương Huệ hừ nhẹ một tiếng: “Nó chỉ biết kêu a a thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-220.html.]
Hàm Hàm mở miệng: “A a.”
“Anh thấy chưa?” Trương Huệ nhảy dựng lên.
Giang Minh Ngạn cổ vũ con gái: “Gọi mẹ đi nào.”
Hàm Hàm híp mắt cười: “Mẹ.”
Trương Huệ sửng sốt một chút, chạy tới ôm hai cha con, cười nói: “Con bé nghịch ngợm này, có phải biết gọi rồi mà cố tình trêu mẹ không.”
Được cha mẹ ôm vào lòng, Hàm Hàm vui vẻ cười ha ha, Mập Mạp chạy tới: “Chú ơi, chú bảo Hàm Hàm gọi con là anh đi.”
“Ong.”
“Hàm Hàm em gọi sai rồi, anh.”
“Ong.”
“Anh.”
“Ong.”
Mập Mạp bỏ cuộc: “Khi nào con có em trai với em gái, con sẽ dạy các em ấy gọi anh trước.”
Trương Huệ và Giang Minh Ngạn đều cười.
Hàm Hàm mở miệng gọi người, Mập Mạp chạy về nhà nói với ông bà nội, ăn tối xong, cả nhà đều đến, Trần Lệ Phương bế cháu gái không buông tay, dạy cháu gái gọi bà nội.
Hàm Hàm không biết, miệng nhỏ mấp máy hồi lâu, khuôn mặt nhỏ nghẹn đỏ bừng, cuối cùng kêu lên: “Ba, ba.”
Trần Lệ Phương trừng con gái; “Có phải con chỉ dạy Hàm Hàm gọi mẹ không?”
“Đâu có, ngày nào con cũng dạy con bé gọi bà mà.” Cô cũng không chịu trách nhiệm.
Lưu Lị cười nói: “Mẹ yên tâm, Hàm Hàm đã nói rồi, sau này sẽ dễ dàng hơn.”
Đúng như lời chị dâu nói, từ khi Hàm Hàm biết mở miệng gọi cha mẹ, mấy ngày sau đã học được cách gọi ông, bà, bác, anh, nhưng vẫn chưa học được bác gái, hơi khó khăn với cô bé.
Mỗi lần Lưu Lị cầm đồ ăn dỗ Hàm Hàm gọi bác gái, Hàm Hàm cũng chỉ gọi mẹ.
“Bỏ đi, bác gái cũng là mẹ.” Lưu Lị bỏ cuộc.
Trương Huệ cười nói: “Bác gái cũng là mẹ, chờ Hàm Hàm nhà mình tròn một tuổi, bác gái cũng phải cho một bao lì xì to nhé.”
“Chắc chắn rồi.”
Đứa bé trong bụng Lưu Lị có vào tháng hai, hiện tại đã được một tháng, những ngày được nghỉ rảnh rỗi, Lưu Lị đều đến nhà Trương Huệ chơi, cô ấy thường xuyên lẩm bẩm trong miệng, mong rằng đứa bé trong bụng sau này sẽ ngoan ngoãn như Hàm Hàm.
Hàm Hàm không hiểu bác gái nói gì, cô bé vịn chân mẹ đứng lên, chỉ tay ra ngoài: “Đi.”
Đào đã chín hẳn, đào năm nay phát triển tốt, phủ đỏ đầy cành, dạo này cô bé rất thích cây đào, nghĩ đến là muốn ra ngoài ngắm nhìn.