Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:23:26
Lượt xem: 293
Chín giờ sáng Chu Diệp tới, Trương Huệ cười nói: “Giờ chị còn chưa lên núi à, đừng lãng phí thời gian thế.”
Tảo mộ đều là vào buổi sáng.
“Không vội, đợi một lát nữa, đợi người nhà họ Chu dưới núi lên rồi đi chung.”
Mấy năm nay, rất nhiều người nhà họ Chu đã chuyển đến trấn dưới núi và các đại đội xung quanh, đến dịp Tết Thanh Minh, sẽ có rất nhiều người lên núi.
Đến khoảng mười giờ rưỡi, trong thôn trở nên náo nhiệt, trong đó có nhà Chu Minh Sơn, trong sân và trong nhà chính đều có người trò chuyện, cười nói về công việc, lá trà, thu hoạch ngoài đồng.
Trương Huệ không ngờ Chu Thủy Thanh cũng tới, chị ta dắt con đi trước, theo sau là hai người đàn ông.
Chu Minh Sơn vui vẻ gọi cháu trai lại và cho kẹo ăn.
Đứa bé còn nhỏ, vừa nhìn thấy kẹo liền hất tay mẹ mình bỏ chạy, mở miệng gọi ông ngoại, trông giống như một đứa trẻ ngoan.
Sắc mặt Chu Thủy Thanh cũng khá hơn nhiều, cười gọi cha, Chu Minh Sơn gật đầu.
Dù sao bọn họ cũng là cha con ruột, năm ngoái cãi nhau, lâu như vậy rồi, bây giờ nên đến vẫn phải đến.
Chồng Chu Thủy Thanh cũng cười gọi cha, nhưng Chu Minh Sơn phớt lờ anh ta.
“Chào chú, cháu tên Từ Vĩnh.”
Chu Minh Sơn ngẩng đầu liếc anh ấy một cái: “Cậu là Từ Vĩnh?”
Từ Vĩnh khiêm tốn gật đầu: “Xin hỏi nhà Chu Diệp ở hướng nào ạ?”
Chu Minh Sơn cẩn thận nhìn anh ấy, sau đó quay đầu nói với Trương Huệ: “Con dẫn cậu ấy đến nhà Chu Diệp, người ta đi một chuyến xa xôi, bảo Chu Diệp đừng hẹp hòi như vậy, ít nhất cũng cho người ta ăn bữa cơm.”
Trương Huệ cười gật đầu.
Từ Vĩnh xấu hổ cười, nói với Trương Huệ: “Làm phiền cô.”
“Không phiền.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-212.html.]
Dù sao Trương Huệ vốn là giáo viên, cũng khá giỏi trò chuyện, sau một đoạn đường ngắn đến nhà Chu Diệp, Trương Huệ đã hỏi thăm tình hình cơ bản của gia đình Từ Vĩnh.
Nhà Từ Vĩnh có ba anh em, hai người anh lớn tuổi hơn anh ấy rất nhiều, đều đã kết hôn con, cháu trai lớn nhất nhỏ hơn anh ấy khoảng mười tuổi.
Trương Huệ có thể nghe ngóng những chi tiết như vậy chủ yếu là vì Từ Vĩnh sẵn sàng phối hợp, thậm chí Từ Vĩnh còn khéo léo nói mình có công việc, gia đình không có gì khó khăn, cũng không phải không lấy được vợ, anh ấy thật sự rất thích nhân tài như Chu Diệp, muốn tìm hiểu cô ấy.
Hina
Trương Huệ nhịn cười: “Anh biết tính Chu Diệp không?”
“Biết đại khái.”
Chu Diệp là người nhiệt tình không bị kiềm chế, dám yêu dám ghét, là người rất có sức sống. Mấy năm trước anh ấy tốt nghiệp cấp ba, khi đến trường nhận bằng nhìn thấy Chu Diệp và chồng cũ đi ly hôn, anh ấy không nhìn thấy sự buồn bã hay nước mắt trên khuôn mặt cô ấy, mà chỉ thấy sự dũng cảm và không sợ hãi.
Đôi mắt cương nghị của cô ấy lập tức gây ấn tượng với anh ấy.
Trương Huệ kinh ngạc nhìn anh ấy, không ngờ lại là yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Cũng không biết cảm giác này là nhất thời hay là mãi mãi.
Đến nhà Chu Diệp, Chu Diệp đang ở trong sân, không cần Trương Huệ giới thiệu, Từ Vĩnh tự mình bước vào, không hề coi bản thân là người ngoài.
“Sao anh lại đến đây?” Chu Diệp ngơ ngác, cô ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
“Anh nói với mẹ là muốn ở bên em, mẹ anh đuổi anh ra ngoài, em có nhận anh không?”
Chu Diệp siết chặt nắm đấm: “Anh có muốn ở rể không?”
Từ Vĩnh hơi do dự, Chu Diệp lập tức nói: “Em biết ngay là anh không muốn, anh đi đi.”
Từ Vĩnh vội vàng nói: “Không phải không muốn, anh chỉ đang nghĩ, ở rể không có công việc thì nuôi em kiểu gì.”
Chu Diệp đỏ mặt: “Nếu anh đồng ý thì em nuôi anh cũng được, em hái trà nhanh lắm, có thể kiếm tiền nuôi gia đình.”
Từ Vĩnh bật cười: “Anh không vô dụng đến thế.”
Nói xong, Chu Diệp nhỏ giọng hỏi: “Sau này có lẽ em sẽ không sinh được con.”
“Anh biết, anh biết từ mấy năm trước rồi.” Nhà chồng cũ cô ấy bôi gio trát trấu nói cô ấy đã không sinh được con trai còn đánh chồng, thật vô lý.