Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 210

Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:22:59
Lượt xem: 279

“A, mọi người đang ăn cơm à.” Chu Diệp tới.

“Ừm, tối nay ăn sủi cảo, vừa mới ăn thôi, chị qua ăn mấy miếng này.”

“Không cần, tối nay nhà chị ăn mì rồi, đang còn no lắm, em ăn đi, để chị đút giúp cho.”

“Được.” Trương Huệ cũng không khách sáo với cô ấy, đưa cháo trứng cho cô ấy.

“A.” Hàm Hàm há to miệng.

Chu Diệp đút cho một thìa, ôi, cô bé ăn ngon quá.

Măng mùa xuân tươi giòn, hơi ngọt, nêm nếm với thịt băm rất ngon, Trương Huệ ăn mười mấy miếng, uống non nửa bát canh, ăn đến no nê.

Chu Diệp giúp cho ăn xong, câu được câu không nói chuyện với Trương Huệ, Trương Huệ luôn cảm thấy cô ấy có điều gì đó muốn nói nhưng lại xấu hổ không dám nói.

Một lúc sau, ông hai Chu ở bên cạnh tới gọi người, Chu Minh Sơn đi qua nhìn một chút.

Chu Diệp kéo Trương Huệ: “Chúng ta đi dạo nhé.”

“Bây giờ sao?” Trương Huệ liếc nhìn sắc trời lờ mờ.

“Đi mà, chị không kéo em đi bán đâu, với cả trời còn chưa tối nữa.”

“Được.” Trương Huệ gọi mẹ, đưa con cho mẹ trông.

Chu Diệp kéo Trương Huệ đi bộ hai ba cây số, quay đầu nhìn lại đã không còn nhìn thấy ngôi làng nữa.

“Chị nói đi.”

Chu Diệp cười hi hi: “Có chuyện muốn hỏi ý kiến ​​của em.”

“Ừm.” Trương Huệ ra hiệu cho cô ấy mau nói.

“Thì… Chị ly hôn về em biết không.”

Hina

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-210.html.]

Trương Huệ nghe thôn dân nói Chu Diệp vốn gả cho nhà nào ở dưới chân núi, trong một đại đội rất gần thị trấn.

Một năm trước khi kết hôn còn rất tốt, năm đầu tiên kết hôn lấy lý do Chu Diệp không thể sinh con, có chuyện gì là lại đánh đập cô ấy, về sau Chu Diệp không chịu nổi nữa, nhân lúc chồng uống say, đánh anh ta một trận rồi chạy về núi.

Sau đó, ngày đầu tiên tỉnh lại, người đàn ông kia đưa gia đình đến thôn Chu Gia đòi người, bị người thôn Chu Gia đánh cho một trận nữa. Chẳng bao lâu sau hai người ly hôn, Chu Diệp về nhà ngoại ở.

“Cha mẹ, anh trai và chị dâu rất tốt với chị, chị cũng có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân dựa vào xưởng trà. Lúc đầu chị không muốn kết hôn, cứ như vậy sống đến hết đời cũng được, cho dù sau này già một mình thì cũng có người trong thôn chăm sóc.”

“Bây giờ thì sao, thay đổi suy nghĩ rồi?”

Chu Diệp ngượng ngùng cười nói: “Đợt Tết xuống núi mua đồ chị gặp được một người đàn ông, tên anh ấy là Từ Vĩnh, rất tốt bụng. Sau này lại gặp thêm mấy lần, anh ấy nói muốn hẹn hò với chị.”

“Từ Vĩnh có biết chị đã ly hôn không?”

“Anh ấy biết, chuyện của chị hồi ấy rất lớn, đến công xã ly hôn cũng có bao nhiêu người đi theo hóng chuyện.”

Cũng là bởi vì có rất nhiều người biết cô ấy mang tiếng xấu, cho nên ly hôn nhiều năm như vậy cũng không có ai giới thiệu đối tượng cho cô ấy.

Nói chung, trên ngọn núi này không cần chú ý nhiều như thế, chỉ cần đồng ý là phụ nữ không lo lấy chồng, cho dù đã ly hôn cũng vậy.

Rõ ràng, trong mắt hầu hết mọi người, Chu Diệp không thuộc loại phụ nữ bình thường.

Trương Huệ suy nghĩ một chút: “Nếu anh ấy không ngại, chị cũng có ý định thì hẹn hò có sao đâu.”

Trương Huệ nhìn ra Chu Diệp thực sự đã rung động.

Chu Diệp phát sầu: “Còn một chuyện nữa. Từ Vĩnh đến từ Nam Sơn, còn là em họ của chồng Chu Thủy Thanh nữa, chị hẹn hò với anh ấy chắc chắn sẽ dính dáng đến Chu Thủy Thanh, chị cũng không thích.”

“Ngoài chuyện này ra, chị còn phải lo lắng điều gì nữa?”

“Chị cũng lo mình không thể có con, nếu ở bên anh ấy một hai năm rồi chia tay thì thà không bao giờ ở bên nhau còn hơn.”

Dù đã ly hôn nhưng cô ấy vẫn quan tâm đến thanh danh của mình, cô ấy thà để người khác nói mình là người phụ nữ đanh đá còn hơn là ly hôn tìm đàn ông, không được lại chia tay, giống như cô ấy là một kẻ lăng nhăng.

“Anh ấy có biết suy nghĩ của chị không?”

“Chị không biết, chị không dám nói với anh ấy.”

 

Loading...