Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 205
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:21:50
Lượt xem: 251
Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp bếp xong, Trần Lệ Phương về nhà.
“Còn ra ngoài nữa không, không ra thì khóa cổng lại.”
“Không ra nữa ạ.”
Sau khi tiễn cha mẹ và anh cả chị dâu ra cổng, Trương Huệ đóng cổng lại, trở về phòng nằm xuống giường, dù không ngủ thì vẫn muốn nằm.
Giang Minh Ngạn bế con gái nghịch ngợm dạo dưới gốc cây anh đào, trên thân cây mọc lên một chút mầm xanh, dường như chỉ cần buổi tối gió xuân thổi qua, những chồi non kia sẽ vươn mình mọc thành lá cây xanh mướt.
“A, cậu Trương đi thủ đô về rồi.”
“Lệ Phương, cái khăn lụa này của cô phong cách quá, mua ở thủ đô à?”
“Mập Mạp cũng đi đến thủ đô rồi, thủ đô có vui không?”
Vừa bước vào cổng khu gia đình, cả nhà đã được hàng xóm nhiệt tình vây quanh, tò mò hỏi han thủ đô là như thế nào.
Trái ngược với vẻ mệt mỏi khi ăn cơm, Trần Lệ Phương bỗng nhiên trở nên sôi nổi, hào hứng kể cho hàng xóm nghe thủ đô to lớn đẹp đẽ thế nào, thậm chí còn nhiều ô tô hơn cả thành phố của chúng ta.
“Mọi người có đi leo Vạn Lý Trường Thành không?”
“Chắc chắn rồi, còn có cả ảnh nữa đấy.”
“Ồ, vậy phải cho chúng tôi mở mang tầm mắt mới được.”
Trần Lệ Phương cười ha ha: “Hôm nay muộn rồi, muốn xem ảnh thì mai đến, hôm nay chia cho mọi người ăn thử ít bánh ngọt trước, đều là bà thông gia nhà tôi chuẩn bị đấy.”
“Lệ Phương, bà thông gia nhà cô tốt quá, không hề coi thường chúng ta là người ở nơi nhỏ bé.”
Trần Lệ Phương vui đến mức lông mày cũng bay lên: “Xem chị nói gì kìa, lúc Huệ Huệ nhà tôi ở cữ mọi người cũng gặp rồi, cô ấy đâu phải người như vậy.”
Trẻ con được chia bánh ngọt cười tít mắt giấu vào túi, chạy ra một bên ăn. Người lớn ngưỡng mộ vây quanh Trần Lệ Phương, nhà bọn họ có người thân thực sự ở thủ đô, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-205.html.]
Mấy nhà có con gái đến tuổi lấy chồng đều để ý Trương Kiến Lâm, nhà họ Trương còn có người này chưa kết hôn.
Hina
Không nói đến việc dựa vào quan hệ ở thủ đô của người ta, chỉ nói việc gả vào một gia đình tốt bụng như nhà họ Trương cũng là một cuộc hôn nhân tốt rồi.
“Kiến Lâm à, cuối tuần này có rảnh không, nếu rảnh thì đến nhà thím chơi, thím giới thiệu cho cháu một nữ đồng chí nhé.”
“Thím nghĩ không cần đợi đến ngày mai đâu, để thím giới thiệu cho cháu một người luôn, người ta ở ngay phố Đại Nam phía trước, giờ thím đi gọi người ta đến ngay.”
“Lý Thúy Hoa, cô vô lý vừa thôi, rõ ràng là tôi nói trước.”
“Tôi vô lý chỗ nào, cô nói trước thì Kiến Lâm sẽ là con rể nhà cô chắc, loại chuyện tốt này ai đến trước thì được trước.”
“Kiến Lâm, cháu thấy đúng không?”
“Lệ Phương, Lệ Phương, chị gặp cháu gái bên ngoại nhà tôi rồi, lần trước chị còn khen b.í.m tóc của con bé vừa đen vừa bóng đấy.”
Thấy Trương Kiến Lâm không phản ứng liền kéo Trần Lệ Phương vào cuộc nói chuyện.
Trương Kiến Lâm cảnh giác, lợi dụng lúc bọn họ đang nói chuyện với mẹ mình, vội vàng nhấc chân bỏ chạy.
Trương Kiến Sơn lườm em trai một cái: “Nhìn có ra thể thống gì không.”
“Hừ, em chỉ thế thôi.” Trương Kiến Lâm đã quen, không sợ người ta nói.
Rất nhiều người trong khu gia đình đang chờ giới thiệu đối tượng cho anh ấy, quá nhiệt tình, khiến Trương Kiến Lâm không dám về nhà, mấy ngày sau đều trốn ở nhà em rể.
Trương Huệ đến nhà Thẩm Yến đưa bánh ngọt trở về, nói với anh trai mình: “Vậy anh cứ ở đây đi, khi nào em lên núi Mạnh Đỉnh, trong nhà chỉ còn mỗi Giang Minh Ngạn, anh ở đây còn có thể làm bạn với anh ấy.”
Giang Minh Ngạn đang rửa rau chuẩn bị nấu cơm: “Khi nào đi?”
“Đã cuối tháng Hai rồi, tốt nhất là tuần sau lên núi luôn, chậm nhất cũng không quá giữa tháng ba.” Khoảng thời gian trước và sau Tết Thanh Minh là lúc bận rộn nhất để hái trà xuân, phải tranh thủ sớm một chút.
“Mẹ đi với em à.”
“Ừm, không thì ai trông Hàm Hàm.”