Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 182
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:16:32
Lượt xem: 350
Lúc Trương Huệ trở về, trời đã tối mịt, vừa ra khỏi núi đã thấy mẹ cô bế Hàm Hàm đứng đợi ở ngã tư.
“Thật là, thấy trời sắp tối mà không biết đường về sớm hơn.” Trần Lệ Phương không nhịn được mà mắng con gái một câu.
Trương Huệ cười hì hì nói: “Con gặp được đồ tốt.”
Trần Lệ Phương liếc nhìn cái giỏ sau lưng: “Nhặt được gà rừng à.”
“Không chỉ có thế.”
Trương Huệ lấy từ túi áo ra ba củ nhân sâm, Trần Lệ Phương giật mình.
“Con có định cho cậu con một củ không.”
Trương Huệ do dự một chút: “Thôi không cho nữa.”
“Đúng, không cho.”
Trần Lệ Phương nói giọng kiên quyết: “Lần trước cho là vì nhà cậu con có khó khăn, con lại tình cờ gặp được, thuận tiện giúp một tay, nhưng dù sao nhân sâm cũng quý, con không thể cứ cho đi mãi, không tốt.”
Em trai và em dâu tốt với nhà bọn họ, nhưng lòng người khó lường, Trần Lệ Phương không muốn vì nhân sâm mà sinh ra chuyện.
Trương Huệ hiểu ý mẹ, cô cũng sợ, lỡ cô lấy ra nhân sâm lần nữa, cậu mợ sẽ hỏi cô đào được nhân sâm ở đâu, không biết có nên nói hay không.
“Nhân sâm con giấu kỹ, về nhà cất đi, chờ ăn Tết dương xong xuôi, buổi chiều chúng ta đi luôn.”
“Vâng.”
Trương Huệ nhặt được một con gà rừng trở về, Hồ Tú vui mừng không thôi: “Nhìn người con bẩn thế này, chạy bao xa mới gặp được con gà rừng này?”
“Cũng không xa lắm, ở trong khu rừng lần trước con nói với hai đứa Trần Dương thôi ạ.”
“May mắn thật, gà rừng vẫn còn sống, chúng ta để đến hôm Tết dương ăn luôn.”
Trương Huệ cười nói: “Mợ à, Tết dương mợ định làm cả mâm mãn hán toàn tịch hay sao mà cái gì cũng để dành hôm đó ăn vậy.”
Hồ Tú cười ha ha: “Cũng chẳng có mấy món, chúng ta nhiều người, ăn hết được.”
Vào ngày Tết dương, không chỉ có nhà chị chồng, Hồ Tú còn định mời một số người trong đại đội đã giúp đỡ gia đình bọn họ, cùng với những hàng xóm sống gần đó, tất cả đều được mời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-182.html.]
Trương Huệ vừa rửa tay, vừa nghe mợ vui vẻ kể lại những ai trong đại đội đã giúp đỡ nhà bọn họ, cho mượn học phí, gạo, thậm chí cả việc tặng rau củ - những việc nhỏ như vậy mợ cũng nhớ.
“Trần Dương và Trần Lập cuối cùng cũng thành công, không thể thiếu sự giúp đỡ của những người chú, bác, cô, dì này, nên mời họ đến ăn một bữa.”
Trần Lệ Phương vội gật đầu: “Nên mời, em dâu, trong tay em có đủ phiếu thịt không, không đủ thì chị có này.”
“Đủ rồi, đủ rồi, em tính không làm quá ba mâm cơm, chuẩn bị rau thịt đủ cả rồi.”
“Ưm.”
Thấy mẹ, Hàm Hàm vùng vẫy muốn nhào vào lòng mẹ, Trương Huệ đứng xa một chút, lấy khăn lau miệng lau khóe miệng cô bé: “Đừng ưm nữa, nhìn cái dòng nước miếng của con này.”
“Con làm mẹ mà không nhận ra Hàm Hàm đang mọc răng à, sao có thể không chảy nước miếng được.”
“Con chưa thấy thật, tí nữa con xem.”
Trương Huệ múc một chậu nước vào nhà, lau sạch người, thay quần áo ra ngoài, rồi bế con gái lên.
“Quần áo con vừa thay đâu?”
Trương Huệ hơi hất cằm lên: “Ở trong phòng ạ.”
Trần Lệ Phương vào phòng, nhặt quần áo con gái đã thay, nhân sâm trong túi được gói trong quần áo, Trần Lệ Phương nghĩ trong lòng, mùa đông lạnh giá, gói hai ngày chắc sẽ không sao.
Trần Lệ Phương lo lắng về nhân sâm, cả bữa cơm lòng dạ không yên.
Trương Huệ liếc nhìn mẹ, quay đầu cười trộm, mẹ cô không biết thôi, trong tay cô còn cả đống nhân sâm kìa.
Trên bàn ăn, vợ chồng Trần Giác bàn bạc chuyện mời khách, Trương Huệ ngồi bên cạnh lắng nghe.
Hàm Hàm hôm nay vô cùng nghịch ngợm, cô bé chảy nước miếng, mắt nhìn chăm chú mâm cơm trên bàn, trông có vẻ rất muốn nắm lấy.
Trần Lệ Phương lau nước miếng cho cô bé: “Mọc răng rồi thì có thể ăn cháo, khi nào làm ít bột gạo nấu cháo cho Hàm Hàm ăn.”
Hồ Tú tiếp lời: “Không cần phải khi nào, nhà chúng ta có một cối xay đá nhỏ, ngày mai em xay hai cân bột gạo cho Hàm Hàm mang về.”
Hina
“Cảm ơn mợ.” Trương Huệ nói lời cảm ơn.
“Không cần khách sáo.”