Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:14:28
Lượt xem: 297
“Huệ Huệ, đậu que này trông khá ngon.”
Trương Huệ nhìn qua, đúng là khá ngon, rất non, mua hai cân.
Cà mùa thu bên kia cũng ngon, mua một ít. Ớt đỏ cũng ngon, mua về muối chua, ớt đỏ muối chua rất tiện, nấu cá canh chua cho một hai quả vào là có vị chua cay.
Mua rau xong, hai vợ chồng đến hàng bán thịt, phần thịt nhiều mỡ đã bị mua hết, chỉ còn lại thịt ba chỉ ít mỡ và các loại xương, bọn họ mua hai cân thịt ba chỉ và ba cân xương sườn.
“Không biết Thẩm Yến đã sinh chưa, sắp đến tháng mười rồi.”
“Muốn đến nhà họ Yến xem không?”
“Thôi, để tối đi dạo rồi đi luôn.”
Hai vợ chồng bế con về nhà, cổng nhà đã mở sẵn.
Hina
“Mẹ, chị dâu, hai người đang bận rộn gì thế?” Trương Huệ đi vào sân thấy mẹ và chị dâu đang bận rộn trong bếp.
“Các con về rồi à.”
Trần Lệ Phương kéo tay áo lên cao, bước ra khỏi bếp, cười nói: “Ôi, chị dâu con có mắt nhìn thật, Hàm Hàm mặc váy đỏ xinh đẹp quá, làm nổi bật làn da trắng hơn.”
Lưu Lị cũng bước ra, cười nói: “Hàm Hàm xinh đẹp nên mặc gì cũng đẹp.”
“Cảm ơn chị dâu đã nghĩ đến Hàm Hàm nhà chúng em.”
Lưu Lị cười ha ha, một chuyện nhỏ thôi không đáng phải cảm ơn.
Trương Huệ vào bếp: “A, đây là chuẩn bị phơi rau khô ạ?”
Đun một nồi nước sôi lớn, bên cạnh bếp có một cái chậu to đựng một bó đậu que đã được rửa sạch, trên bàn mẹ cô vẫn đang thái cà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-173.html.]
“Mùa thu đã đến rồi, nếu không chuẩn bị rau mùa thu thì sẽ không kịp.”
Trần Lệ Phương cầm dao: “Năm nay chúng ta chuẩn bị muộn cũng không sao, sân nhà các con rộng rãi, một lần là có thể phơi hết, tiện lợi.”
Khi ở khu nhà gia đình, đến mùa thu, mỗi gia đình đều sẽ phơi rau mùa thu, những hộ sống ở tầng một có lợi thế về địa điểm, có thể phơi rau ngay trong sân, còn những hộ sống ở tầng trên thường phơi rau trên ban công nhà mình.
Ban công không rộng phơi một lần chẳng được bao nhiêu, mỗi năm nhà bọn họ phải phơi rau mùa thu thành mấy đợt.
Lưu Lị thêm một nắm củi vào bếp: “Quê con ở nông thôn, đã sống đủ trong nhà sân vườn, trước đây rất ngưỡng mộ công nhân ở nhà lầu, bây giờ nhìn lại, sống trong sân vẫn tiện lợi hơn nhiều.”
Nói xong, Lưu Lị liếc nhìn mẹ chồng.
Trần Lệ Phương gật đầu: “Vài ngày trước cha con cũng đã bàn với mẹ, nếu có sân vườn phù hợp thì chúng ta cũng mua một căn, sau đó có thể trồng rau với cây ăn quả. Con làm việc ở cửa hàng bách hóa, quen biết nhiều người, nếu nghe được có sân vườn phù hợp, chúng ta sẽ đi xem.”
“Dạ, con biết rồi.” Lưu Lị nở hoa trong lòng.
“Những năm qua nhà mình cũng đã tiết kiệm được một ít tiền, cha mẹ tính toán, nếu giá sân vườn ngang ngửa với nhà Tiểu Giang mua thì nhà mình cắn răng cũng có thể mua được hai căn.”
Lưu Lị thầm hít vào, hàng tháng gia đình bọn họ chi tiêu nhiều như vậy mà trong nhà lại có nhiều tiền tiết kiệm đến thế.
Trần Lệ Phương tự hào: “Không tính lương của Huệ Huệ và con, nhà mình vẫn có ba người kiếm tiền đấy.”
“Thằng hai ở nhà có vẻ không ra dáng lắm, nhưng làm việc rất chăm chỉ, từ khi đi làm, đã được tăng lương hai lần, phần lớn lương đều đưa về nhà, còn thằng cả nữa, tính ra hai năm nay nhà mình cũng tiết kiệm được kha khá.” Trần Lệ Phương nắm quyền kiểm soát tài chính trong nhà, biết rõ nhất nhà mình có bao nhiêu tiền.
Lưu Lị vội vàng nói: “Mẹ, sau này con cũng sẽ đưa nhiều lương về nhà hơn.”
“Không cần, bàn bạc quyết định hết rồi, không cần thay đổi, hơn nữa hai con đã kết hôn sinh con, không thể không có tiền trong tay.”
Nghe nói như thế, trong lòng Lưu Lị hết sức cảm động.
Trương Huệ đang ướp sườn ở bên cạnh, nghe mẹ và chị dâu nói chuyện nhà, cười nói: “Mẹ, nếu thiếu tiền mua nhà thì con cho mẹ mượn một ít không lấy lãi nha.”
“Không cần chút tiền nhỏ ấy của con, giữ lại mà mua thịt ăn đi.”