Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 169
Cập nhật lúc: 2024-08-07 10:13:02
Lượt xem: 340
Trần Dương và Trần Lập cũng tới: “Trương Kiến Lâm còn chưa nói cho bọn em, bọn em nhìn thấy anh Giang xin nghỉ phép nên cũng xin theo.”
Trương Kiến Lâm lườm hai người họ một cái: “Anh thấy chúng mày chỉ muốn tới chơi thì có.”
“Ha ha ha, có được lấy ít trà về không? Trà lâu năm bác trai cho nhà em lần trước cũng được làm ở đây nhỉ.”
Lưu Lị cười nói: “Về sau có thể hỏi chị họ em, bây giờ chị họ em cũng biết làm trà rồi đấy.”
Trần Lập làm ra vẻ diễn viên hí kịch, hoa trương ôm lấy vai chị họ: “Từ nay phải nhờ chị họ nuôi sống thôi.”
“Cậu né ra.” Giang Minh Ngạn cười đẩy anh ấy ra, nói với vợ: “Cho anh ôm Hàm Hàm một cái.”
“Ừm.”
Cô bé đá đá, đôi bàn chân nhỏ nhắn đầy thịt nhích tới nhích lui.
Hồ Tú nhìn đến nóng mắt: “Trông ngoan hiền quá, y như Huệ Huệ lúc còn nhỏ.”
Hồ Tú quay đầu liếc nhìn hai đứa con trai, Trần Dương và Trần Lập ăn ý nấp sau lưng anh họ, trong lòng kêu gào, đến rồi đến rồi, lại đến rồi.
Hina
Trương Kiến Lâm thấy mẹ mình cũng nhìn qua, không có chỗ trốn nên co giò bỏ chạy.
“Thằng nhãi Trương Kiến Lâm này, chị còn không hỏi nó khoảng thời gian này đã quen biết nữ đồng chí mới nào chưa, chưa chi đã chạy mất rồi.”
Nói đến đây Hồ Tú cũng thấy u sầu: “Nhà chị chỉ có một đứa chưa kết hôn, nhà em có tận hai đứa kìa.”
“Nhà em không vội, Trần Dương với Trần Lập mới bao nhiêu tuổi? Vẫn chưa đến tuổi mà.”
“Gần sang năm mới rồi, nhưng chị nói đúng, kết hôn không phải nói có là có. Mấy năm trước em và em trai chị cứ nghĩ chờ bọn chúng đi làm rồi ở nhà thoải mái, bây giờ nghĩ lại vẫn chưa đến lúc thoải mái, còn phải tiết kiệm tiền chuẩn bị cho bọn chúng kết hôn.”
Trương Huệ nhớ ra vài hôm trước lúc Giang Minh Ngạn tới có nói: “Cuối năm xưởng máy móc chia nhà à.”
“Ừm, cuối năm kết toán xong rồi chia vào Tết.” Giang Minh Ngạn gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-169.html.]
Trần Giác và Hồ Tú hai mắt sáng rực: “Vậy hai đứa Trần Dương, Trần Lập thì sao?”
“Chắc chắn là phải chia cho công nhân cũ trước rồi mới chia cho nhóm nhân viên mới vào năm nay.”
Hồ Tú có chút thất vọng, nhưng vẫn có thể tiếp nhận: “Không sợ, chỉ cần có cơ hội, kiểu gì cũng sẽ đến lượt.”
Trong nhà đang trò chuyện sôi nổi thì Chu Minh Sơn đến, Trương Cao Nghĩa cười bước tới: “Ông Chu, sống thế nào rồi?”
“Ha ha ha, sống tốt lắm, tay nghề Trương Huệ rất tốt, tôi làm sư phụ còn ăn nhờ ở đậu của đồ đệ, thật là xấu hổ.”
“Xấu hổ cái gì, ông đấy, bận hái trà từ mùa xuân đến mùa thu, làm xong mùa thu rồi, nếu muốn nghỉ ngơi thì đến huyện Vân Đỉnh ở với chúng tôi một thời gian, tôi dẫn ông đi câu cá.”
Hai người đã là bạn tốt nhiều năm, hiện tại Chu Minh Sơn và Trương Huệ sắp có quan hệ thầy trò, bọn họ lại càng thân thiết hơn.
Chu Diệp đi tới mời bọn họ qua dùng bữa.
“Chu Diệp đừng khách sáo như thế, lát nữa nhà chú tự nấu sau.”
“Không phải cháu khách sáo đâu ạ, tiệc chào mừng đã được chuẩn bị xong rồi.”
Chu Diệp nhìn Chu Minh Sơn, Chu Minh Sơn vội nói: “Xem trí nhớ của tôi này, trưởng bối trong thôn nói ngày mai tổ chức lễ bái sư rồi, tốt nhất tối nay trưởng bối hai nhà nên gặp mặt để hiểu nhau hơn. Trưa nay nói với tôi mà buổi chiều tôi bận quá nên quên mất.”
“Đúng, chính là như vậy.” Chu Diệp cười đáp lại, lặng lẽ nhìn người đàn ông đang bế con.
Trương Huệ cảm nhận được ánh mắt của cô ấy kéo Giang Minh Ngạn đến giới thiệu với Chu Diệp: “Đây là chồng em, Giang Minh Ngạn.”
“Chào cậu, chào cậu, tôi tên Chu Diệp, người thôn Chu Gia.”
“Tôi biết chị.” Giang Minh Ngạn vỗ vỗ lưng con gái, cười nói: “Nghe Huệ Huệ nhắc tới đã lâu, tôi cũng muốn tìm cơ hội cảm ơn chị đã giúp đỡ Huệ Huệ trong khoảng thời gian này.”
“Ha ha ha, không cần khách sáo như vậy, tôi với Trương Huệ là bạn mà.”
Chu Diệp lao động quanh năm, da hơi đen, nhưng cũng không xấu, nhìn đặc biệt khỏe mạnh, cười lên lại càng đẹp mắt.