Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:08:09
Lượt xem: 383
Chờ Trương Huệ mang trà của mình về, đồ pha trà đã được bày sẵn trong sân, bên cạnh ấm trà còn có một hộp trà, vừa nhìn đã biết là chú Chu tự làm.
Trương Cao Nghĩa giới thiệu với con gái: “Con nên gọi ông này là ông hai.”
Ông hai Chu cười nói: “Gọi thế nào cũng được, không sao cả, mau tới đây ngồi, cho ông nếm thử trà cháu làm đi.”
Trương Huệ bày trà ra đặt bên cạnh trà của Chu Minh Sơn, nhìn vẻ ngoài và màu sắc có thể thấy, rõ ràng trà của Chu Minh Sơn hơn một bậc.
“Vẻ ngoài và màu sắc khác biệt chủ yếu là vấn đề nắm bắt thời gian, cái này cần kinh nghiệm, về sau có thể từ từ học.”
Chu Minh Sơn cười nói: “Lần đầu tiên làm đã được như vậy, nhìn khá đẹp mắt.”
Ông hai Chu nói: “Pha một ấm nếm thử nào.”
Chu Minh Sơn tự mình ra tay, tư thế pha trà tùy ý tự nhiên, có sức hấp dẫn riêng.
Đặt hai chén trà lên bàn, quan sát màu trà, ngửi hương trà, nếm vị trà, trà Mông Sơn do Chu Minh Sơn làm, pha ra, lá trà xanh nhạt lại đậm đặc, nước trà lăn tăn vừa sống động vừa thơm hương.
So với vẻ ngoài thanh nhã, hương thơm lại đậm đà nồng nàn, nước trà có màu xanh bích hơi vàng, trong trẻo thanh mát, vị tươi về ngọt.
Trà Mông Sơn cực phẩm chính là như vậy.
Hina
Trà Trương Huệ làm, pha ra thì vẻ ngoài của lá trà không đủ đẹp. Nhìn màu sắc có thể thấy nhiệt độ hơi cao. Mùi thơm hơi nhạt, nước trà nhìn cũng được, vị không tươi mát sảng khoái như trà được kiểm soát tốt nhiệt độ mà hơi chát.
Khi nước trà lăn trên đầu lưỡi, Trương Huệ cảm thấy rất vui vẻ, lần đầu tiên có thể làm được thế này cô đã khá hài lòng.
Chu Minh Sơn và ông hai Chu cũng nghĩ như vậy, thậm chí ông hai Chu còn nói: “Luyện tập nhiều hơn, thành thạo kỹ thuật rồi sau này không có việc làm cũng có thể đến thôn chúng ta xào trà.”
Chu Minh Sơn lườm chú hai một cái: “Tài năng như thế mà trong mắt chú lại chỉ có thể làm công nhân xào trà thôi sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-160.html.]
Ông hai Chu cười ha ha: “Xem ra cháu rất kỳ vọng vào con bé.”
Trong mắt Trương Huệ tràn đầy mong đợi, Chu Minh Sơn nhàn nhạt cười: “Mới bắt đầu, chúng ta cứ xem xem. Cháu xem xem, chú cũng xem xem.”
“Vậy chúng ta cứ xem xem.” Trương Huệ kiên nhẫn nói.
Trà cô làm lần đầu không thua gì trà của chú Chu, Trương Huệ đưa trà cho mẹ: “Chúng ta lấy luộc trứng trà đi mẹ.”
Trương Cao Nghĩa không nỡ: “Cho cha, cha mang về pha trà uống, cũng cho Tiểu Giang một ít.”
“Thôi cha, chờ con làm tốt hơn cho cha.” Lúc này, Trương Huệ đã quên mất lời hứa đưa trà cho Giang Minh Ngạn ngày hôm kia.
“Cha thấy thế này cũng tốt rồi.” Trương Cao Nghĩa cầm trà cất vào phòng.
Trần Lệ Phương cười nói: “Cha con là cảm thấy con vất vả làm ra, sao có thể tùy tiện mang đi luộc trứng chứ.”
Trương Huệ đáp lại: “Ngày mai con sẽ tiếp tục cố gắng.”
Pha trà một lần, nếm trà một lần, tổng kết rút kinh nghiệm cho lần sau, đến cuối tháng, trà của Trương Huệ không có vấn đề gì lớn, cũng giống như trà người khác làm ở trà quán.
Theo ông hai Chu, đã có thể sánh với loại trà phổ thông hạng ba của thôn Chu Gia bọn họ.
Trà hạng hai là trà được làm từ những người có kinh nghiệm lâu năm. Trà hạng nhất là trà Chu Minh Sơn đích thân làm. Chỉ có trà được làm bằng kỹ thuật sản xuất độc quyền của nhà họ Chu, mới được gọi là cực phẩm.
Chỉ cần cố gắng một chút, Trương Huệ chắc chắn sẽ đạt được hạng hai. Hạng nhất thì đòi hỏi một số hiểu biết. Còn cực phẩm lại phải xem xem có được nhận vào, trở thành đệ tử giữ cửa hay không.
Trương Huệ ngày càng tiến bộ, Trương Cao Nghĩa không nói gì, nhưng trong lòng lại rất vui, nghĩ đến lễ bái sư vợ chuẩn bị vẫn còn trong rương, ông do dự một chút, vẫn không đi nói chuyện với ông bạn già.
Có nhận hay không, cứ để ông ấy tự quyết định.
Ông có niềm tin vào con gái mình.