Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 155
Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:07:04
Lượt xem: 347
Bây giờ cũng đã muộn, Trần Lệ Phương hỏi phòng bếp ở đâu, bảo con trai cất đồ ăn mang theo vào bếp, bà đi ra vườn rau phía sau hái rau, nấu bữa tối trước đã.
Trương Huệ vào phòng ngủ nhìn, bên trong tương đối sạch sẽ. Chờ Giang Minh Ngạn dọn giường xong, Trương Huệ mới đặt bé con đang buồn ngủ lên giường.
“Màn ở túi nào thế?”
“Trong túi xách của cha, để anh đi lấy.”
Mùa hè chỗ nào trên núi cũng tốt, mỗi tội là có nhiều muỗi, nếu có màn sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chu Minh Sơn thấy bọn họ mang theo màn thì cười nói: “Xem ra mọi người định ở lại chỗ tôi lâu dài rồi.”
“Chắc chắn phải ở một hai tháng.” Trương Cao Nghĩa biết vụ trà mùa thu ở đây rơi vào khoảng giữa tháng chín.
Chu Minh Sơn nuôi hai con gà, trong bếp có trứng, Trần Lệ Phương đánh hai quả trứng, nấu mì trứng, rất nhanh.
Ăn tối xong, nước tắm được đun trong một chiếc nồi khác cũng đã sôi, cả nhà xếp hàng tắm rửa mới yên tĩnh lại.
Tắm xong cả người đều bốc hơi, ra khỏi phòng tắm, gió lạnh từ trên núi thổi tới, Trương Kiến Lâm hắt xì một cái to.
“Hư hừ lạnh quá.”
“Đã bảo sáng tối trên núi rất lạnh, con có mang áo khoác theo không?”
“Không ạ.” Trương Kiến Lâm thành thật nói.
“Không mang cũng đừng đi lung tung bên ngoài, về phòng đóng cửa nằm đi, ngủ sớm chút mai còn phải xuống núi về nhà.”
“Dạ.”
Giang Minh Ngạn về phòng, cả ngày mệt mỏi, vợ anh đã ngủ say bên cạnh con gái.
Anh cũng mệt, nằm xuống ngủ cạnh vợ, nửa đêm con gái đói bụng quấy khóc, anh dậy bế con đi tiểu, Trương Huệ mắt cũng không mở, ôm con gái vào lòng, bé con tự mình ngậm ti b.ú sữa.
Giang Minh Ngạn đợi một lúc, thấy con gái đã no nê mới bế cô bé về cất đi, cả nhà lại ngủ tiếp.
Sáng sớm hôm sau Trương Huệ còn đang mơ mơ màng màng, đã có tiếng gõ cửa phòng bọn họ.
Trương Huệ xoay người, mơ hồ nói: “Đừng làm phiền, để em ngủ một lát.”
Giang Minh Ngạn đứng dậy khẽ mở cửa, là Chu Minh Sơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-155.html.]
“Bảo Trương Huệ dậy đi, lát nữa ăn sáng rồi chuẩn bị lên núi hái trà.”
Giang Minh Ngạn nhìn đồng hồ, mới bảy giờ, đúng là quá sớm so với thời gian thức dậy thường ngày của Huệ Huệ.
Không còn cách nào khác, Giang Minh Ngạn phải miễn cưỡng đánh thức vợ.
Trương Huệ từ trên giường đứng dậy, đẩy Giang Minh Ngạn xuống, hung hăng bóp cằm anh: “Không thể cho em ngủ thêm một tí à.”
Giang Minh Ngạn nhịn cười: “Không phải anh không cho em ngủ, mà là sư phụ tương lai của em bảo em lên núi hái trà.”
Ngơ ngác một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu.
Giang Minh Ngạn cũng phải dậy, ngày mai còn phải đi làm, ăn sáng xong sẽ cùng anh vợ xuống núi.
Cơm nước cùng vợ xong xuôi thì đưa con gái đến phòng cha mẹ chồng, đặt chung một chỗ với Mập Mạp.
Một lúc sau lại lùi lại, bế con gái ra xa một chút, tránh cho cháu trai nhỏ xoay người đụng vào cô bé.
Trương Huệ hai tay ôm n.g.ự.c tựa vào khung cửa: “Giang Minh Ngạn, anh nói đi, giờ ai mới là bảo bối anh yêu nhất?”
Giang Minh Ngạn cười tiến tới hôn cô.
Còn ai khác ngoài em.
Trương Huệ đỏ mặt, hừ, còn lâu cô mới tin.
Ăn sáng xong, sương trên cỏ còn nặng trĩu, Trương Huệ đã phải theo lên núi.
Ngày mai Giang Minh Ngạn và Trương Kiến Lâm phải đi làm, cũng không thể ở lại lâu hơn, lát nữa phải đi ngay.
“Chờ một thời gian ngắn anh lại lên núi thăm em, muốn ăn gì bảo anh, anh mang cho.”
“Quên đi, đường lên núi khó khăn như thế, anh đến người không là được rồi.”
Bên kia đang gọi cô, Trương Huệ đeo gùi hái trà lên: “Em đi trước, anh cũng về sớm đi, em và con gái sẽ nhớ anh.”
Hina
Giang Minh Ngạn còn chưa kịp nói gì, cô vợ đã biến mất nhanh như chớp, anh không khỏi cười lắc đầu.
Trương Huệ ra ngoài, Mập Mạp tỉnh ngủ, Trần Lệ Phương đưa cháu trai đi ăn sáng.
Trên núi còn thiếu vài thứ nên hôm nay Trương Cao Nghĩa phải xuống núi, tiện đường đưa con trai và con rể xuống dưới: “Chúng ta cũng đi thôi.”