Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-08-06 12:01:13
Lượt xem: 429
Buổi tối uống một chút, Trương Cao Nghĩa không nhịn được nói luyên thuyên, nói về cậu con rể này, từ tính tình đến khả năng làm việc, từ khả năng làm việc đến khả năng làm việc nhà, có cả đống chỗ để khen ngợi.
Ông bà nội và mẹ Giang Minh Ngạn càng nghe càng không thể tin được, con nhà bọn họ tốt như vậy sao.
Chỉ có khen không có chê, chứng tỏ người ta coi con nhà bọn họ như con mình, cả nhà thông gia thực sự là người tốt.
Mạch não của Giang Trường An và Trương Cao Nghĩa liên kết một cách kỳ lạ, cạn thêm chén nữa.
Giang Minh Ngạn dắt vợ về đến nhà, mọi người vẫn chưa ăn xong, ông nội và cha vợ đều đỏ mặt, ông nội khen Huệ Huệ dáng dấp xinh đẹp, cha vợ khen anh mạnh mẽ tuấn tú, ông nội khen Huệ Huệ kính già yêu trẻ, cha vợ khen anh biết cách làm người.
Có thể thấy, cha vợ đúng là giáo viên, toàn dùng thành ngữ để khen người.
Trương Kiến Lâm hai tay ôm đầu, nháy mắt với Giang Minh Ngạn, đã là mấy giờ rồi, khi nào mới kết thúc đây?
Cuối cùng bà nội anh không chịu nổi, kéo ông nội anh về phòng nghỉ ngơi, mẹ vợ anh lập tức kéo tai cha vợ rời đi.
Trương Kiến Lâm ngáp một cái đứng lên: “Người nói nhiều đi hết rồi, giải tán giải tán.”
“Muốn đi thì rửa bát trước rồi đi.” Lời này mẹ anh ấy nói.
Giang Minh Ngạn cười tươi: “Anh hai vất vả rồi.”
Trong lòng Trương Kiến Lâm phát ra một tiếng gào thét thầm lặng, rốt cuộc từ khi nào anh ấy đã trở thành kẻ hèn hạ nhất trong nhà, ngay cả cậu em rể lẽ ra phải nịnh bợ anh ấy cũng dám sai vặt anh ấy.
“Trương Kiến Lâm.”
Mẹ anh ấy gọi tên đầy đủ của anh ấy, đáng sợ, không dám phản đối.
“Con rảnh mà, Kiến Lâm nghỉ ngơi đi, để chị dọn cho.” Lưu Lị xắn tay áo lên.
“Chị dâu, chị tốt với em quá.” Trương Kiến Lâm cảm động.
Trương Kiến Sơn cười hỏi: “Chỉ có chị dâu em tốt với em, còn anh thì không à?”
Trương Kiến Lâm liếc mắt, có hay không chính anh biết.
Trương Kiến Sơn híp mắt: “Xem ra thằng hai có ý kiến với anh rồi.”
“Ai dám.”
Nghe đi, cái giọng điệu mỉa mai này là đang thiếu đòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-145.html.]
Lưu Lị đang dọn dẹp trong bếp nhưng tai vẫn không được yên tĩnh, hai anh em ở trong sân, anh một câu em một câu nhắc lại nợ cũ, lúc này đã nói đến việc anh cả vô liêm sỉ ăn trộm trứng gà của em trai.
Tên nhóc Trương Kiến Lâm này, chuyện năm tuổi mà vẫn nhớ rõ, ghi thù đến mức nào đây.
Cãi thắng, Trương Kiến Lâm vênh mặt ưỡn n.g.ự.c liếc anh trai một cái rồi kiêu hãnh bước đi.
Mập Mạp ngồi xổm ở cửa bếp quay đầu hỏi mẹ: “Sau này cô sinh em trai, em trai cũng giống vậy sao?”
Mập Mạp còn không biết cách biểu đạt có phải cũng giống chú nhỏ với cha không, nhưng Lưu Lị làm mẹ lại hiểu.
“Không đâu.”
“Thật ạ?”
“Con xem cô chú tốt với con như thế, con cũng phải tốt với em trai biết chưa.”
“Được, con sẽ không ăn trộm trứng gà của em trai.”
Trương Kiến Sơn loạng choạng suýt ngã.
Cả nhà đều đang nghĩ đến đứa bé, không biết khi nào nhóc con sẽ ra đời, là trai hay gái.
Trai gái đều tốt nhưng người nhà họ Trương vẫn hi vọng là bé trai, như vậy con gái cũng có thể nhẹ nhõm hơn.
Trần Lệ Phương thậm chí còn muốn đi làm mê tín phong kiến, hay là tìm người xem thử?
Trương Cao Nghĩa ngăn cản bà: “Xem cái gì mà xem, còn mấy ngày thôi.”
Tháng sáu trôi qua trong sự mong chờ của cả nhà, tuần cuối cùng, còn vài ngày nữa là tháng bảy, tranh thủ hôm nay được nghỉ, cả nhà ăn sáng rồi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đến bệnh viện ngay hôm nay.
Buổi sáng ăn mì chay, nửa bát mì có rau xanh, Trương Huệ thích rau nhất.
Hina
Cô ung dung chậm rãi ăn, ăn xong mì, vừa bưng bát lên định uống nước canh thì chợt sững sờ.
“Sao vậy?”
“Chị dâu, hình như, hình như em sắp sinh rồi.”
Lưu Lệ đang dọn bát đũa cúi đầu xuống, nước ối vương vãi trên sàn.
“Mẹ ơi, Huệ Huệ sắp sinh rồi.”
Lưu Lị hét lên đánh thức cả nhà.