Thập Niên 70: Người Đẹp Trọng Sinh Có Không Gian - Chương 121
Cập nhật lúc: 2024-08-05 09:32:14
Lượt xem: 401
Trương Huệ vào bếp ăn sáng, cái đuôi nhỏ Mập Mạp cũng đi theo.
“Sáng nay Mập Mạp ăn gì thế?”
“Buổi sáng ăn cháo khoai lang, củ cải muối, trứng gà và sữa bò ạ.”
Trương Huệ múc cho mình thêm một bát cháo đậu đen: “Muốn ăn nữa không?”
“Con còn ăn được thêm một chút xíu ạ.” Mập Mạp duỗi ngón tay út, làm động tác một chút xíu.
“Vậy cô lấy cho con một ít, sáng nay nhà cô cũng ăn củ cải.”
Nhưng không phải củ cải muối, mà là củ cải thái sợi lạnh Giang Minh Ngạn làm, rắc thêm mè trắng và dầu ớt, salad củ cải thái sợi nhìn đặc biệt ngon miệng.
Trương Huệ cũng biết trẻ em có thói quen háu ăn, muốn thử bất cứ thứ gì mình nhìn thấy, nhưng không ăn được nhiều nên lấy cho Mập Mạp một muôi cháo đậu đen.
“Mập Mạp con ăn ít thôi.” Lưu Lị phơi xong thịt khô, đi vào phòng bếp rửa tay, nhìn thấy con trai lại đang ăn.
“Chị dâu yên tâm, em không cho nhiều đâu, chỉ một muôi thôi, cho thằng bé nếm thử.”
“Thằng nhóc này, mới sáng sớm đã làm nũng bà nội nó, ăn đến hai quả trứng gà, một bát cháo với một bát sữa bò, chị sợ nó no quá.”
Mập Mạp quay m.ô.n.g về phía mẹ, Lưu Lị tức giận vỗ cái m.ô.n.g nhỏ của cậu bé một cái: “Không biết cái miệng háu ăn này giống ai nữa.”
Trương Huệ cười nói: “Chắc chắn là giống anh cả rồi, mẹ bảo lúc anh cả còn nhỏ, trong nhà khó khăn, thấy nhà hàng xóm có đồ ăn ngon, anh ấy sẽ đứng trước cửa nhà người ta, hàng xóm cho một miếng liền có thể vui vẻ nửa ngày.”
Lưu Lị cười ha ha: “Chị cũng từng nghe mẹ kể, nhưng đi hỏi anh cả em thì lại không chịu thừa nhận.”
Tính theo tuổi của anh cả, nếu quay lại mười, hai mươi năm trước, cuộc sống khi đó quả thực còn tệ hơn bây giờ, hơn nữa không biết có bao nhiêu người c.h.ế.t đói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nguoi-dep-trong-sinh-co-khong-gian/chuong-121.html.]
Có thể có được cuộc sống hiện tại phải biết trân trọng hưởng phúc.
Ăn sáng xong lấy một chậu nước nóng rửa bát đũa, hai chị em vào phòng làm việc ngồi, một người làm bài tập, một người học thuộc lòng.
Mập Mạp chạy tới, đứng ở cửa nhìn thoáng qua rồi cầm thanh tre nhỏ chạy ra.
Con chim bay tới, móng vuốt sắc mỏng còn chưa kịp đáp xuống miếng thịt khô đã bị cậu nhóc giơ thanh tre nhỏ lên doạ chạy.
Nhóc con chạy một lúc: “Mẹ ơi, con nóng, con muốn cởi quần áo.”
“Không được cởi.” Lưu Lị đặt bút xuống, nhanh chóng cầm khăn đi ra ngoài, sờ soạng một cái, trên lưng cậu nhóc rịn mồ hôi, cô ấy vội vàng nhét khăn lông khô vào lót.
“Con đừng chạy nhanh quá, chạy chậm thôi.”
Mập Mạp cười hì hì, quay đầu nhìn thấy con chim lại bay tới, xoay m.ô.n.g chạy qua: “Thịt thịt của tôi.”
Gần đến trưa, Trần Lệ Phương mang theo một miếng đậu phụ tới: “Cha các con đi câu cá, trưa nay nấu cơm ở đây, buổi trưa chúng ta sẽ ăn đậu phụ nướng.”
Trương Huệ nghe thấy đậu phụ thì ngẩng đầu nhìn: “Mẹ, con muốn ăn đậu phụ rán.”
“Cũng được, dù sao nhà con cũng không thiếu dầu.”
Trương Huệ cười nói: “Mẹ, tối nay chúng ta ăn cá nấu canh chua đi, mấy hôm nay cha câu được vài con cá, đủ cho nhà mình ăn một bữa.”
“Ăn một bữa thì bữa sau con ăn gì.” Chỉ có mấy con cá, Trần Lệ Phương muốn giữ lại cho con gái ăn dần.
“Ai da, không sao mà, ăn hết thì chúng ta đi mua tiếp.”
Trần Lệ Phương không khỏi phàn nàn: “Cha con sĩ diện, sáng nay mẹ đã nói với ông ấy, nếu không câu được con nào thì mua của người khác hai con, dù sao cùng câu từ sông, đều là đồ tốt, cha con không chịu, nói phải tự câu, không thể mua của người khác.”
Trương Huệ và Lưu Lị không nhịn được bật cười, cười đủ rồi Trương Huệ mới nói: “Lát nữa bảo Giang Minh Ngạn đi mua, dù sao anh ấy cũng không phải lần đầu làm chuyện này, không sợ mất mặt.”
Hina
Lần trước Giang Minh Ngạn theo cha cô đi câu cá, kỹ thuật của anh kém hơn cha nhiều, nhưng anh cũng không quan trọng, thay vì tự câu cá, anh để ý đến người câu cá khác, thấy người ta câu được cá lớn thì qua thương lượng với người ta mua về.