[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 483
Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:09:50
Lượt xem: 50
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Là bố bảo con đến." Cuối cùng, Tống Thanh Bách chịu nổi ánh mắt đầy áp lực của Tống Chi, tuốt hết. Nói xong, nó cúi gằm mặt mũi chân, hận thể chôn cái đầu nhỏ xuống đất, dám Tống Chi, cũng dám Đường Quân Hạc.
Đường Quân Hạc bất đắc dĩ thở dài. Bị con trai bán cũng trong dự đoán của .
"Anh sợ em uống quá nhiều, cơ thể em vẫn hồi phục." Anh giải thích.
"Em là em uống rượu ." Tống Chi trách cứ liếc một cái, ngoài miệng nhưng trong lòng cô hiểu rõ, là vì cho cô.
"Thôi , về nhà thôi, nữa, đừng dạy hư Thanh Bách."
"Được." Đường Quân Hạc gật đầu, dường như sớm đoán cô sẽ thực sự giận, tinh ý nhận lấy chìa khóa xe trong tay cô, lái xe chở hai con về nhà.
Về đến nhà, Tống Chi thấy trong phòng bật đèn, còn tưởng Tống An Sơn và Chúc Tiểu Cầm ngủ sớm. Đẩy cửa bước , cô mới phát hiện trong phòng thắp nến, còn Tống An Sơn và Chúc Tiểu Cầm đang bên bàn ăn thưởng thức bữa tối lãng mạn.
Mắt Tống Chi nheo , cố ý gọi một tiếng. "Bố, dì Chúc."
Tiếng bất ngờ khiến hai giật , chiếc d.a.o dĩa tay Chúc Tiểu Cầm rơi xuống, mặt cô đỏ bừng ngay lập tức. Tống An Sơn phản ứng chậm hơn một chút, nhưng giờ cũng đỏ mặt, rõ ràng là ngượng ngùng.
Thấy phản ứng của hai , ý trong mắt Tống Chi càng sâu hơn.
"Hai mới ăn cơm ." Cô khúc khích tới, bữa ăn tinh xảo kiểu Tây, cảm thán khen ngợi một câu. "Vẫn là bít tết, rượu vang đỏ cũng tệ."
Cô tươi rạng rỡ, đến bên cạnh Tống An Sơn, cố ý trêu chọc: "Bố, ngờ bố một mặt lãng mạn như ."
Sắc mặt Tống An Sơn đột nhiên đổi, tai cũng đỏ bừng. Còn Chúc Tiểu Cầm thì hổ đến mức gì, cô luống cuống lên, Tống Chi do dự nên gì.
"Chi Chi, cô..."
Dù cũng là lớn tuổi, Tống Chi chỉ trêu chọc một chút, đương nhiên họ khó xử. Cô lộ vẻ mặt thấu hiểu: "Dì Chúc, dì đừng che giấu, con đều hiểu. Bố con bên cạnh cũng thiếu một chăm lo, quan tâm. Hai ở bên con ủng hộ, cũng mừng."
Lời , Tống An Sơn và Chúc Tiểu Cầm đều ngẩn ngơ cô.
"Thật mà." Tống Chi ánh mắt của hai gật đầu thật mạnh.
Những tâm tư nhỏ của Chúc Tiểu Cầm, cô sớm hiểu rõ. Tống Chi tò mò cô thế nào để "hạ gục" Tống An Sơn. nghĩ mấy năm nay, ở bên cạnh Tống An Sơn lâu nhất chính là Chúc Tiểu Cầm, hơn nữa Chúc Tiểu Cầm cần cù, tháo vát. Với cuộc sống đủ đầy, cô chăm sóc , dung mạo cũng ưu tú so với những cùng tuổi. Tống Chi nghĩ như thì cũng thấy lạ nữa.
Chúc Tiểu Cầm cảm động Tống Chi, nhất thời gì cho . Còn Tống An Sơn cảm động vui mừng cô. Hai họ ở bên một thời gian, nhưng Tống An Sơn ngại ngùng, nghĩ lớn tuổi mà còn chuyện tình cảm thì chút đúng mực, hơn nữa ông cũng sợ Tống Chi chấp nhận... Dù đây ông từng tìm như Lâm Tự Như, khiến con gái chịu ít tủi .
"Bố, con trẻ con, hơn nữa bố xem con bây giờ cũng kết hôn, gia đình nhỏ của con hạnh phúc và mỹ mãn, bố cũng nên theo đuổi hạnh phúc thuộc về chứ, cần bận tâm đến con." Tống Chi thấu những băn khoăn của Tống An Sơn, cô mở lời khuyên nhủ.
Rồi cô sang Chúc Tiểu Cầm bên cạnh, từ tận đáy lòng.
"Hơn nữa dì Chúc là một , mấy năm nay dì chăm sóc gia đình chúng chu đáo." Chúc Tiểu Cầm cô , càng thêm ngượng ngùng.
Tống An Sơn cô khuyên nhủ, trong lòng nhẹ nhõm hẳn, vẻ mặt cũng dịu nhiều.
Thấy , Tống Chi mới hỏi: "Vậy hai tính khi nào đăng ký ạ?"
Cô thẳng thừng như khiến hai đều ngượng. Chúc Tiểu Cầm thẹn thùng Tống An Sơn một cái, chỉ : "Không vội."
Tống Chi về phía Tống An Sơn. "Bố, bố cũng nghĩ ?"
Nghe , Tống An Sơn gì, chỉ bất đắc dĩ Chúc Tiểu Cầm. Ông đến chuyện đăng ký, nhưng Chúc Tiểu Cầm cả nhà đều chấp nhận mới .
"Bố, dì Chúc, hai ở chung lâu như , tin rằng hai cũng là thật lòng. Nếu như , bằng sớm định chuyện , đời mấy cái tám năm."
Lời khiến hai đều chút xúc động. Tính toán thời gian, họ quen quả thực cũng tám năm . Họ bây giờ đều 5-60 tuổi, đời còn mấy cái tám năm?
"Được, vẫn là Chi Chi thấu đáo. Chúng chọn một ngày đăng ký." Tống An Sơn hít sâu một , chốt hạ, trực tiếp định chuyện .
Chúc Tiểu Cầm thẹn thùng cô một cái, ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Quân Hạc nắm tay Tống Thanh Bách, thấy cảnh , nhẹ nhàng đẩy Thanh Bách một chút, bảo nó gọi Chúc Tiểu Cầm.
"Gọi bà nội con."
Tống Thanh Bách tuy ngây thơ, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Bà nội."
Chúc Tiểu Cầm vì câu "bà nội" mà hốc mắt đỏ hoe. Tống Thanh Bách là đứa trẻ cô chăm sóc từ nhỏ, nó gọi thiết như , trong lòng cô cảm động vui sướng.
Tống An Sơn và Chúc Tiểu Cầm chọn một ngày lành, nắm tay đăng ký kết hôn. Cầm cuốn sổ đỏ từ Cục Dân Chính , Chúc Tiểu Cầm chỉ cảm thấy cả nhẹ bẫng, dường như thứ đều chân thực. Cô mà thực sự kết hôn với đàn ông mà cô yêu ngay từ cái đầu tiên!
Tống An Sơn mắt cô, một cái, : "Sau chúng là vợ chồng."
Nghe thấy lời , nội tâm Chúc Tiểu Cầm như trống reo, cô đỏ mặt gật đầu thật mạnh.
Vân Vũ
"Sau nhất định sẽ cùng cô sống một cuộc sống càng ngày càng hơn!"
Tống Chi và Đường Quân Hạc chờ họ ở ngoài, thấy họ tới, vội ôm một bó hoa chạy đến chúc mừng. Chúc Tiểu Cầm nhận bó hoa họ đưa, chỉ khen .
"Bố, hai tính khi nào lễ cưới?" Trên đường về, Tống Chi hỏi.
"Lễ cưới thì thôi ." Tống An Sơn do dự một chút, chút chần chừ . Hai đều lớn tuổi, lễ cưới chút thích hợp.
Ánh mắt Chúc Tiểu Cầm rõ ràng chút buồn, nhưng vẫn thuận theo lời ông .
" , lễ cưới thì . Gia đình chúng cùng ăn một bữa cơm thật náo nhiệt là , chúng đều lớn tuổi như , cần thiết hình thức."
"Bố, là bố sai , dì Chúc vẫn là kết hôn đầu, gì phụ nữ nào hy vọng mặc váy cưới, cô dâu xinh chứ." Tống Chi bất mãn lườm Tống An Sơn một cái, nhắc nhở.
Chúc Tiểu Cầm liên tục xua tay, từ chối. Tống An Sơn lọt lời .
"Gần đây ngày lành nào ?"
"Ba ngày nữa, chính là một ngày ." Tống Chi trả lời. Cô xem qua ngày khi chọn ngày đăng ký cho họ.
"Được, ngày đó." Tống An Sơn nắm tay Chúc Tiểu Cầm gật đầu.
"Thật sự cần." Ông Chúc Tiểu Cầm vô cùng cảm động, nhưng cũng cảm thấy ngượng, cô cố từ chối, nhưng Tống An Sơn quyết định.
Ba ngày để chuẩn một lễ cưới thì gấp. Tống An Sơn dù cũng ngại ngùng, định rình rang, chỉ mời vài bạn bè thích cận, gộp ba bàn.
Trước lễ cưới, Tống Chi dẫn họ cùng chụp ảnh cưới, chụp mấy tấm ảnh gia đình. Cả gia đình mật dựa , qua vô cùng hạnh phúc.
Ngày cưới, Tống Chi tặng Chúc Tiểu Cầm một cuốn sổ bất động sản, vui vẻ đưa lên cặp nhẫn đặt riêng cho hai , : "Dì Chúc, dì chính là của gia đình Tống chúng con."
Nói xong, cô mật gọi một tiếng: "Mẹ."
Khiến Chúc Tiểu Cầm lập tức đỏ hốc mắt, vội vàng đáp lời. "Ơi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-483.html.]
"Chúc bố và mãi mãi hạnh phúc, bạc đầu giai lão, cũng chúc gia đình chúng luôn như thế ." Tống Chi giơ ly rượu lên.
Hôm nay, Tống An Sơn vui, uống ít rượu, mặt đỏ hồng nhưng vẫn say. Ông sâu phụ nữ bên cạnh. Tình cảm của họ cần những lời ngọt ngào, nhưng cũng hiểu rõ lòng .
Sau khi họ kết hôn, Tống Chi còn đặt tour du lịch cho hai , hy vọng họ thể ngoài hưởng tuần trăng mật, tiện thể cũng để Tống An Sơn nghỉ ngơi thật . Mấy năm nay, Tống An Sơn luôn bận rộn với việc kinh doanh của gia đình, bao giờ nghỉ ngơi đàng hoàng. Mà mấy năm nay, vì cô mở công ty mới, khách sạn, siêu thị, thậm chí nhà máy đều giao cho Tống An Sơn xử lý, càng khiến ông mệt quá sức.
Hai ban đầu , họ đều lớn tuổi , còn tổ chức hôn lễ, hưởng tuần trăng mật, thật sự quá phiền phức! cả hai đều thể chịu nổi "ba tấc lưỡi vàng" của Tống Chi, một hồi khuyên nhủ, hai cuối cùng vẫn mơ màng lên máy bay, du lịch.
________________________________________
Lại là một năm Trung thu.
Nhu Nhu . Tuy vẫn vững, nhưng cô bé vui vẻ trong phòng, đuổi theo mấy chị chơi.
"Nhu Nhu mau đây." Đại Bảo cầm đồ chơi đùa với Nhu Nhu.
"Anh Đại Bảo!" Nhu Nhu gọi một tiếng trong trẻo, chập chững chạy về phía .
Đại Bảo vội vàng ôm cô bé lòng, sợ cô bé ngã. Bọn trẻ về nước sáng nay. Vừa xuống sân bay liền nóng lòng đến gặp Nhu Nhu.
Một năm gặp, Nhu Nhu càng thêm đáng yêu. Một cô bé nhỏ nhắn, mềm mại, trắng trẻo như búp bê, đặc biệt dễ thương. Ba em đều thích cô bé.
Tam Nha thấy Đại Bảo bế Nhu Nhu, cũng vội chạy tới, dang tay hy vọng cũng bế một cái. Cô bé ôm tay còn bao lâu, Nhị Bảo cũng tới.
"Cho bế một cái."
"Không , em mới bế một lát thôi." Tam Nha chịu, ôm Nhu Nhu sang một bên.
"Tam Nha, em bế lâu , mau cho bế một cái." Nhị Bảo sốt ruột, giơ tay kéo cánh tay Nhu Nhu, giành cô bé, nhưng sợ dùng sức quá, Nhu Nhu đau.
Tống Thanh Bách ba chúng tranh giành em gái như , dứt khoát xông lên, giành em. "Cho bế, là em gái của !"
Nhu Nhu nó ôm lấy, kinh ngạc kêu một tiếng, nhưng nhanh chóng ôm lấy cổ nó, mật hôn lên má, nũng nịu gọi: "Anh ơi."
Dáng vẻ khiến ba Đại Bảo đỏ mắt c.h.ế.t . Tống Thanh Bách đắc thắng nhướng mày, ôm Nhu Nhu về phía bên .
"Anh đưa em chơi chỗ nhé."
"Dạ, ." Nhu Nhu vui vẻ vỗ tay, cô bé thích chơi với trai nhất.
Tống Chi mấy đứa trẻ tranh giành em gái, chúng chọc , vội vàng gọi: "Đều mau rửa tay, chuẩn ăn cơm."
Cả gia đình quây quần bên bàn tròn ăn bữa cơm đoàn viên. Bố chồng ở nhà, Tống Chi bảo Đường Quân Hạc đón chồng cùng đến ăn tết. Trung thu năm nay, trong nhà đặc biệt đông đủ, hơn nữa bọn trẻ cũng lớn hơn một chút, ríu rít náo loạn ngừng, càng thêm náo nhiệt. Trên mặt mỗi đều nở những nụ rạng rỡ.
Bữa tối, là cùng nấu, mỗi một hai món, bày một bàn lớn, thể sánh với bữa tiệc Mãn Hán tịch.
Đường Quân Hạc bây giờ nấu ăn tệ, hôm nay còn cố ý một món cá kho mà Tống Chi thích. Vừa mới bàn, gắp một miếng cho cô.
"Thử xem, ngon ?"
Tống Chi nếm một miếng, lập tức giơ ngón cái lên, khen ngon.
"Ngon lắm." Thịt cá tươi và ngon, vô cùng đậm đà, Tống Chi ăn ít, một con cá hơn nửa đều bụng cô. Đường Quân Hạc cô ăn vui vẻ, trong lòng cũng vui, khóe môi treo lên một nụ dịu dàng, vẫn luôn lặng lẽ gắp thịt cá và gỡ xương cho cô, để cô ăn thoải mái.
Nhiễm Thu cảnh , rũ mắt xuống, lặng lẽ nâng ly rượu với Tống An Sơn.
Khi đang ăn, một chút "sự cố" xảy . Vốn đang ăn ngon lành, Chúc Tiểu Cầm đột nhiên che miệng nôn khan. Là sinh hai con và từng trải nghiệm tương tự, Tống Chi lập tức hiểu , cô thẳng: "Có tin vui ?"
Lời , khiến xung quanh lập tức im lặng trong giây lát. Ngay cả Chúc Tiểu Cầm đang che miệng cũng ngây . Cô cẩn thận nghĩ , kỳ kinh nguyệt của cô dường như chậm lâu .
"Ngày mai bệnh viện khám xem ." Tống An Sơn chút căng thẳng bóp chặt đũa, nhưng trấn an Chúc Tiểu Cầm một cái, kéo tay cô xuống.
Chúc Tiểu Cầm gật đầu, nhưng rõ ràng chút bối rối, chỉ cảm thấy ngượng, cô lớn tuổi như , còn...
Tống Chi chú ý tới vẻ mặt cô , tinh ý chuyển chủ đề. "Chúng ăn bánh trung thu , hôm nay chúng ngoài sân ăn, thể ngắm trăng ăn."
"Để em dọn hai cái bàn nhỏ ." Cô dứt lời, Đường Quân Hạc liền lập tức hành động.
Rất nhanh, dựng hai cái bàn nhỏ ngoài sân, mang ít trái cây ngoài, cả gia đình trong sân, ngắm trăng ăn bánh trung thu.
Tống Chi tựa vai Đường Quân Hạc, đầu nhẹ nhàng dựa vai , mười ngón tay đan cùng ngắm vầng trăng tròn đỉnh đầu, nội tâm cũng lấp đầy bởi sự hạnh phúc . Cô chỉ mong cuộc sống thể mãi mãi trôi như .
Ngày hôm , Chúc Tiểu Cầm bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là mang thai.
Năm , dịp Trung thu, cô sinh hạ một bé trai an . Tống Chi đặt tên em trai là Tống Tri Thu. Tống An Sơn và Chúc Tiểu Cầm đều thích. Tống Chi em bé nhỏ nhắn trong nôi, cũng vô cùng vui, trong nhà thêm một thành viên, sẽ càng thêm náo nhiệt. Hơn nữa cô cũng thực hiện ước mơ thời thơ ấu, cuối cùng một em trai!
Chúc Tiểu Cầm dù cũng là sản phụ lớn tuổi, tuy sinh sản an nhưng sức khỏe của cô thiếu hụt lớn, ở bệnh viện gần một tuần mới thể xuất viện. Ngày cô xuất viện, Đường Quân Hạc và Tống Chi đều đón. Hơn nữa Tống Thanh Bách và Nhu Nhu cũng đến đón út nhỏ. Hai đứa út nhỏ trong xe đẩy, trong mắt tràn đầy sự tò mò.
Để Chúc Tiểu Cầm yên tâm ở cữ, Tống Chi còn cố ý thuê một cô v.ú nuôi kinh nghiệm phong phú. Chúc Tiểu Cầm về đến nhà, nhà họ Đường cũng mang quà và lời chúc phúc đến, khiến Chúc Tiểu Cầm vô cùng ngượng. Tống Chi liền chu đáo chuẩn quà đáp lễ cho cô .
"Mẹ, đừng nghĩ nhiều, tặng quà thì cứ nhận, chuyện đáp lễ cứ giao cho chúng con." Tống Chi , trấn an lòng Chúc Tiểu Cầm. Trải qua một năm, cô gọi "" càng thêm tự nhiên.
Chúc Tiểu Cầm cảm động gật đầu.
Trong nhà thêm một bạn nhỏ, càng thêm náo nhiệt. Nhu Nhu cuối cùng còn là đứa nhỏ nhất trong nhà nữa, cô bé thích bế út nhỏ chơi.
Tống Chi những đứa trẻ vui vẻ chơi đuổi bắt trong sân, nụ trong mắt cô càng thêm đậm.
Giây phút hạnh phúc mỹ mãn , khiến cô sinh nhiều cảm xúc. Cuộc đời vây quanh, khác với kiếp cô một cô độc trong bệnh viện tâm thần nơi nương tựa, cô cuối cùng đổi vận mệnh của .
Ánh mắt liếc thấy Nhiễm Thu đang mấy đứa trẻ bên cạnh, khóe miệng cô mang theo một nụ . Cô cũng đổi vận mệnh của khác.
Nhiễm Thu và các con còn rơi vực thẳm kiếp nữa, bây giờ là phó tổng của công ty cô, còn ba đứa nhỏ đang học ở nước ngoài, càng ngày càng ưu tú, chứ còn là những đứa bé đáng thương đến cơm cũng đủ ăn nữa.
"Nghĩ gì ?" Lúc , phía cô đột nhiên truyền đến một giọng trầm thấp ấm áp.
Đường Quân Hạc bưng một ly sữa bò hâm nóng đến bên cạnh cô, dịu dàng hỏi.
Tống Chi lắc đầu, xoay nhẹ nhàng ôm chặt lấy , : "Nghĩ rằng gia đình chúng thể mãi mãi hạnh phúc như thế ."
"Nhất định sẽ như ." Đường Quân Hạc sững sờ, cũng ôm chặt lấy cô, vô cùng chắc chắn gật đầu.
Họ nhất định sẽ mãi mãi hạnh phúc và mỹ mãn.