[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 479: "Đoàn viên"
Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:09:46
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thoáng cái đến Trung Thu.
Nhiễm Thu cố ý nước ngoài để đón Đại Bảo và mấy đứa nhỏ về cùng đón Trung Thu.
Nhiếp Cẩm Mi về nhà, còn Dung Chính Khanh thì , cô ở Kinh Thành cùng Tống Chi và đón Trung Thu.
Để cả nhà đoàn viên, Tống Chi sáng sớm đón chồng.
Vừa đến nhà họ Đường, cô mới phát hiện bố chồng cũng ở nhà.
Số Tống Chi gặp bố chồng thể đếm một bàn tay, gặp vẫn là cô sinh Nhu Nhu lâu, ông cố ý tặng quà cho Nhu Nhu.
“Ba.”
Tống Chi sững sờ một chút, mới chào hỏi.
Bố chồng lên tiếng, vẻ mặt ông hòa hoãn hơn một chút.
Đường Quân Hạc và Đường Nhất Dã đều lớn lên giống bố chồng, Tống Chi ngũ quan của ông, chỉ cảm thấy Đường Quân Hạc giống ông một chút.
khí chất bố chồng so với hai em đều càng cường đại hơn, đặc biệt là loại khí chất nội liễm đó.
Tống Chi khỏi cảm khái trong lòng, hổ là ở vị trí cao nhiều năm.
Bố chồng tuy rằng sớm về hưu, nhưng bình thường cũng bận, quanh năm suốt tháng ít khi ở nhà.
Mẹ chồng gọi điện thoại cho Đường Tuyết, thấy Tống Chi về, liền vẻ mặt kinh hỉ tới.
“Chi Chi về , mua cua lớn, lát nữa con mang một ít về ăn nhé.”
Chuyện Trung Thu năm nay đón ở nhà họ Tống, Tống Chi sớm báo cho chồng.
“Ba , hai cùng con qua nhà ba con đón Trung Thu nhé.”
Tống Chi vẫy vẫy tay, lập tức .
“Không , chúng ở trong nhà là , buổi tối vợ chồng Tiểu Tuyết còn về ăn cơm mà.” Mẹ chồng liên tục từ chối.
Nghe cô như , Tống Chi liền cũng tiện cưỡng cầu.
“Nếu gọi cả chị cùng ?”
“Cái thích hợp, chúng hôm nay qua đó quấy rầy, lấy chút đồ cho con, con mang về.”
Nói xong, chồng liền phòng bếp, cầm hai hộp cua lớn, đưa qua hai hộp bánh Trung Thu, còn mang theo cho Tống Chi một chút đồ khác, đặc biệt quên quà cho hai đứa trẻ.
Đồ vật quá nhiều, Tống Chi cầm hết, chồng cố ý đưa cô xuống lầu.
“Cho Nhu Nhu và Thanh Bách.”
Đến lầu, bà bỗng nhiên nhét hai phong bao lì xì túi Tống Chi.
“Mẹ, cần .”
Tống Chi tay xách đồ, nhất thời cũng cách nào trả bao lì xì.
Mẹ chồng đưa xong, liền vội vàng đưa cô lên xe, nhanh chóng về nhà, căn bản cho Tống Chi cơ hội trả .
Đợi đến khi Tống Chi về đến nhà, Nhiễm Thu mang theo ba đứa nhỏ cũng trở về.
Lại là lâu gặp, ba đứa nhỏ thấy Tống Chi liền bay tới ôm lấy cô, mỗi cho cô một cái ôm thật lớn.
“Chị.”
Tống Chi xoa xoa đầu chúng.
Nhìn mấy đứa nhỏ gần như cao bằng , nhất thời chút cảm khái.
Vân Vũ
Cô còn nhớ rõ bộ dạng chúng từng.
Nhỏ nhỏ gầy gầy, thật giống như cải thìa ai chăm sóc trong vườn.
Mà giờ đây chúng càng ngày càng , trong lòng Tống Chi từ đáy lòng vui mừng.
“Chị, Nhu Nhu ? Bọn em xem Nhu Nhu.”
Ba đứa nhỏ chào hỏi với Tống Chi xong, liền nôn nóng hỏi.
Nhiễm Thu cho chúng xem ảnh chụp của Nhu Nhu, chúng đối với cô em gái lớn lên xinh cực kỳ vô cùng thích.
“Ở lầu.”
Tống Chi trả lời, liền dẫn chúng lên lầu.
Ba đứa nhỏ cố tình nhẹ bước chân, sợ sẽ ồn đến Nhu Nhu ngủ.
Tần Tố Mai đang bên cạnh nôi, trông chừng Nhu Nhu ngủ say, thấy Tống Chi dẫn lên, cô liền mắt dậy, nhường chỗ cho chúng.
“Chị nghỉ ngơi .” Tống Chi cô .
Tần Tố Mai gật đầu, xuống lầu giúp đỡ nấu cơm.
“Oa, Nhu Nhu đáng yêu quá.”
Ba đứa nhỏ canh giữ bên nôi, cục bông nhỏ ngủ say trong nôi, đè thấp giọng phát từng trận kinh hô.
“Nhu Nhu lớn lên giống hệt chị.” Nhị Bảo Nhu Nhu nhịn cảm khái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-479-doan-vien.html.]
Tam Nha tức giận vỗ một cái tay suýt chạm Nhu Nhu.
“Vô lý, Nhu Nhu là do chị sinh, thể giống, ngốc ? Cậu đừng chạm con bé, lát nữa Nhu Nhu thức giấc.”
Nhị Bảo ấm ức mím môi, nhưng vẫn rụt tay về.
“ mà Thanh Bách giống chị như .”
“Thanh Bách giống ba nó.”
Tam Nha vô ngữ .
Cô chỉ cảm thấy Nhị Bảo bây giờ càng ngày càng ngớ ngẩn.
Tống Chi liền ở một bên, ba đứa chúng cãi , nhịn bật .
Tuy rằng Đại Bảo và mấy đứa nhỏ sợ đánh thức Nhu Nhu, cho nên cố tình đè thấp giọng.
vẫn luôn mấy đôi mắt nóng bỏng chằm chằm, Nhu Nhu thể tỉnh.
“Con bé tỉnh , con bé tỉnh !”
Vừa thấy cục bông nhỏ tỉnh, Nhị Bảo liền nhịn kinh hô.
“Biết , đừng dọa con bé.”
Đại Bảo vội vàng giữ chặt , bảo nhỏ thôi, sợ tiếng ồn ào của sẽ dọa đến Nhu Nhu.
Nhu Nhu mở to mắt, tò mò mấy khuôn mặt xa lạ .
Con bé cũng sợ lạ, thấy bọn họ ngược còn nhe miệng .
Con bé múa may cánh tay nhỏ, giống như đang chào hỏi với chúng.
Điều khiến Đại Bảo và bọn nhỏ hưng phấn kinh hô ngừng, trong mắt đều là sự yêu thích đối với Nhu Nhu che giấu .
“Chị, bọn em thể ôm Nhu Nhu một cái ?”
Tam Nha bộ dạng mềm mại đáng yêu của Nhu Nhu rốt cuộc là nhịn , đầu hỏi Tống Chi.
Lời cô bé dứt, Tống Chi lập tức thu hoạch mấy đôi mắt chờ mong.
Cô nhịn , gật đầu: “Đương nhiên thể.”
Được cô đồng ý, ba lúc mới cẩn thận bế Nhu Nhu lên.
Nhu Nhu dường như cũng thích bọn họ, vẫn luôn tương tác với chúng.
Nhìn mấy đứa nhỏ chơi với , Tống Chi liền : “Các con giúp chị trông chừng Nhu Nhu một chút, chị xuống , việc gì thì xuống lầu tìm chị.”
“Được , bọn con nhất định sẽ trông Nhu Nhu thật .”
Ba thấy lời , càng thêm vui vẻ.
Tống Chi xuống lầu, Chúc Tiểu Cầm lúc dẫn Tống Thanh Bách trở về.
Tống Thanh Bách Đại Bảo và bọn nhỏ hôm nay trở về, cố ý siêu thị mua một đống lớn đồ ăn ngon và đồ chơi về.
Cậu bé về, thấy Nhiễm Thu ở đây, nhưng thấy Đại Bảo và bọn nhỏ, lập tức sốt ruột hỏi.
“Mẹ, Đại Bảo và ?”
“Ở lầu chơi với Nhu Nhu.”
Lời Tống Chi dứt, bé chạy biến mất dạng, cô đầu liền thấy chạy lên cầu thang.
Nhìn bộ dạng của , Tống Chi bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng hướng về phía bóng dáng bé hô một câu.
“Cẩn thận một chút, đừng ngã.”
“Biết !”
Tống Thanh Bách đầu trả lời.
“Anh Đại Bảo, Nhị Bảo, chị Tam Nha!”
Vẫn cửa, tiếng của bé truyền từ bên ngoài .
Đại Bảo và mấy đứa nhỏ thấy động tĩnh, vội vàng mở cửa.
“Nhu Nhu.”
Tống Thanh Bách chào hỏi với bọn họ, mới xem em gái .
Cậu bé kéo tay nhỏ của Nhu Nhu, khoe khoang : “Em gái tớ đáng yêu !”
“Đáng yêu!” Đại Bảo và bọn nhỏ đồng thanh trả lời, vô cùng hâm mộ Tống Thanh Bách.
Tống Thanh Bách cảm nhận ánh mắt của chúng, vẻ mặt nhỏ càng thêm đắc ý, nếu bé cái đuôi, giờ phút chỉ sợ vểnh lên tận trời .