[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 460

Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:09:26
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đường Quân Hạc chậm chạp động tĩnh, cô cứ căng thẳng như , cũng thực sự chút khó chịu.

Cuối cùng, cô vẫn nhịn đầu, về phía .

Nhìn thấy biểu cảm mặt , Tống Chi cứng đờ mặt, quả nhiên là phát hiện .

Cô mím môi, ngón chân theo bản năng hổ cuộn tròn .

Tình huống mắt thật sự chút hổ quá.

“Được, em tha thứ cho , nếu còn như thì…”

vở kịch cô cho dù mặt dày cũng diễn tiếp.

mà lời cô còn xong, Đường Quân Hạc ôm chặt lòng.

“Được, sẽ bao giờ như nữa.”

Anh ôm chặt cô lòng.

Tuy thật sự cố ý trả thù .

cũng may mắn là như .

“Còn cố ý trêu em, em mới trả thù một chút.”

Tống Chi cuộn trong lòng , nhỏ giọng .

dứt lời, liền đầu truyền đến lời hứa vô cùng trịnh trọng của Đường Quân Hạc.

“Anh sẽ như nữa.”

Tống Chi ngẩn , ngay đó khóe môi khẽ cong, đưa tay ôm lấy eo , khi điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn trong lòng , cô vô cùng tò mò hỏi.

“Cái cách ngủ ngon mà lúc nãy là gì ?”

“Muốn ?”

Đường Quân Hạc giọng cô nhẹ nhàng, liền cô thật sự giận, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô.

“Đường Quân Hạc đừng quên lời mới đấy!”

Tống Chi giọng , cho rằng trò gì, lập tức liền nhắc nhở.

Đường Quân Hạc tủi cô một cái.

Cô đều coi nào chứ?

Anh gì, mà buông cô .

Nhìn thấy đột nhiên rời , Tống Chi lập tức nhận lời nặng lời .

mà giây tiếp theo, thấy Đường Quân Hạc từ lấy một quyển sách truyện, một nữa giường.

Anh mở đèn bàn đầu giường, dựa lưng đầu giường giường, vươn tay về phía cô, ý bảo cô đây.

“Anh kể chuyện cho em ?” Tống Chi hỏi.

.”

Đường Quân Hạc thừa nhận.

Tống Chi buồn một cái, nhưng vẫn tiến , trong lòng .

“Vậy thì kể thật nhé.”

Đường Quân Hạc gật đầu, dùng tay nhẹ nhàng mở quyển sách truyện .

Tống Chi trang đầu tiên của cuốn sách truyện vẽ chú gấu nhỏ hoạt bát và những con vật khác vây quanh chú, lập tức nhận .

Đây là câu chuyện 2 ngày cô kể cho Tống Thanh Bách ?

Cuốn sách truyện hẳn là ở trong phòng của Thanh Bách mới đúng.

Đường Quân Hạc lấy về từ lúc nào?

Tống Chi khỏi hỏi: “Anh còn sở thích ?”

, còn sở thích sách truyện của trẻ con?

Đường Quân Hạc biểu cảm bất đắc dĩ, nhưng cũng giải thích cho .

Những cuốn sách truyện của Tống Thanh Bách cơ bản đều qua, nhưng vì sở thích, mà là để khi kể chuyện cho con trai thể trôi chảy hơn một chút.

Còn về việc cố ý lấy cuốn , là vì hôm đó ở cửa, thấy Tống Chi .

Cô thích nhất chú gấu nhỏ trong cuốn truyện .

Nghĩ đến đây, Đường Quân Hạc , đó liền bắt đầu kể câu chuyện từ trang đầu tiên.

“Hôm nay là sinh nhật của chú gấu An An, các bạn động vật của chú đều đến chúc mừng sinh nhật cho chú, còn mang đến những món quà sinh nhật do chính tay …”

Nghe giọng Đường Quân Hạc vô cùng trôi chảy, Tống Chi càng thêm bất ngờ.

những lời đó chỉ là trêu chọc , ngờ thật sự hết cuốn sách truyện .

Giọng Đường Quân Hạc vô cùng trầm bổng, khi chuyện nhỏ giọng, giọng vẻ đặc biệt dịu dàng.

Rõ ràng chỉ là một câu chuyện cổ tích đơn giản, nhưng qua giọng của truyền tai, cũng lập tức trở nên đặc biệt dễ .

Tống Chi ngắt lời , mà nhắm mắt , yên tĩnh cuộn trong lòng , chuyên tâm kể chuyện.

“Ngày đều chơi vui vẻ, An An một buổi tiệc sinh nhật vô cùng ý nghĩa.”

Đường Quân Hạc xong câu cuối cùng, nhẹ nhàng khép sách truyện hỏi trong lòng.

“Hay ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-460.html.]

Vân Vũ

nhận bất kỳ lời đáp nào.

Anh kỳ lạ cúi đầu , mới phát hiện cô ngủ .

Lúc ngủ cô vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.

Đường Quân Hạc thở dài một tiếng.

“Anh coi như là em thích.”

Nói xong, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ nhàng đỡ đầu cô đặt lên gối.

Anh đặt sách truyện lên tủ đầu giường, cũng xuống.

Tống Chi ngủ say, dường như còn đang mơ thấy gì đó , khóe môi khẽ cong, mặt mày mang theo nụ .

Đường Quân Hạc bộ dạng cô lay động, khóe môi cũng nhếch lên một nụ nhạt.

Anh kéo chăn cô lên, ánh mắt dừng cái bụng nhỏ của cô, ánh mắt lập tức trở nên vô cùng dịu dàng.

Họ sắp đứa con thứ hai.

Sáng hôm , Tống Chi tỉnh dậy, liếc mắt một cái liền thấy cuốn sách truyện đặt tủ đầu giường.

Cô nhớ chuyện tối qua, khỏi bật .

Cô vươn vai, thở dài.

“Thì chuyện cổ tích ngủ, thể ngủ ngon như .”

“Vậy tối nay kể cho em .”

Cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng , khiến Tống Chi động tác cứng đờ.

Đường Quân Hạc đang mang đầy ý , kỳ lạ : “Hôm nay ?”

“Hôm nay nghỉ.”

Đường Quân Hạc .

Rồi đó đến bên cạnh cô, trêu cô.

“Phải dậy thôi, mặt trời chiếu m.ô.n.g .”

Tống Chi cũng cảm thấy ngượng ngùng, mà vươn tay về phía : “Kéo em dậy.”

Đường Quân Hạc lập tức nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng dùng sức kéo giường dậy.

Cả khuôn mặt đều tràn ngập sự cưng chiều.

Tống Chi mặc quần áo chỉnh tề cùng Đường Quân Hạc xuống lầu ăn sáng.

Đường Quân Hạc đang bàn bạc với cô, buổi sáng hôm nay sẽ đưa cô ngoài dạo chơi, bỗng nhiên nhận một cuộc điện thoại.

Điện thoại cúp máy, biểu cảm Đường Quân Hạc lập tức nghiêm túc lên ít, áy náy với Tống Chi.

“Chi Chi, hôm nay thể ngoài với em, việc gấp cần xử lý một chút.”

Anh xin cô, giải thích lý do.

“Không , mau xử lý , , em về chuyện với ba em một chút.”

Tống Chi đương nhiên sẽ vì chút chuyện mà giận, nhanh chóng giục .

“Vậy .”

“Ừ, ừ.”

Tống Chi đưa đến cửa, mới thu dọn đơn giản một chút, mang theo cuốn sổ hôm qua , đó lái xe về Tống gia.

Cô về sớm, về đến nhà, Tống An Sơn còn cửa.

“Dì Chúc nhà hàng ?”

Tống Chi chào hỏi, thấy trong nhà chỉ một ông liền hỏi.

“Bà ngày nào cũng đúng giờ .”

Tống An Sơn gật đầu.

Tống Chi cố ý dặn dò, bảo Chúc Tiểu Cầm bình thường nhà hàng việc, vốn tưởng rằng ở đây, Chúc Tiểu Cầm sợ cũng , bây giờ thấy bà đúng giờ qua, đáy mắt Tống Chi xẹt qua một chút vui mừng.

“Ba, con chuyện chuyện với ba một chút, chúng thư phòng .”

Tống Chi thẳng.

Cô và Tống An Sơn là cha con ruột, giữa họ cần những chuyện quanh co lòng vòng, thẳng vấn đề là .

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Tống An Sơn liền nhận chuyện cô tìm chuyện e rằng chuyện nhỏ.

“Được.”

Hai cha con cùng trở thư phòng của Tống An Sơn.

Tống Chi mới đưa cuốn sổ của từ trong túi đặt lên bàn.

“Ba, con mở một công ty.” Cô hít sâu một , ý nghĩ của .

“Mấy ngày nay công việc kinh doanh của nhà phát triển tồi, cũng tích lũy ít vốn, cho nên con mở một công ty, mở rộng cơ nghiệp của nhà .”

 

 

 

 

 

Loading...