[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 413
Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:06:00
Lượt xem: 31
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người phục vụ đem món ăn hai gọi lên.
“Mời hai vị dùng bữa từ từ.”
Chờ phục vụ rời , Tống Chi thong thả cắt bít tết, nhàn nhạt trả lời một câu.
“Không .”
Đường Quân Hạc đối diện , lập tức nhíu mày, con ngươi thâm thúy chằm chằm Tống Chi, rốt cuộc vẫn nhịn hỏi.
“Không gì thật ?”
“Không.”
Tống Chi cố ý vẻ nghi hoặc, kỳ lạ , hỏi.
“Anh nghĩ sẽ gì với ?”
Vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu của cô khiến chút sơ hở nào, chỉ tiếc tia tinh quái trong đáy mắt vẫn bán cô.
Môi mỏng của Đường Quân Hạc mím chặt, một tia u ám lướt qua đáy mắt.
Anh lập tức đoán cô sớm thấu điều gì, cố ý giả ngốc với .
Anh bất lực cô, lặng lẽ thở dài một tiếng.
Mãi thấy đáp , Tống Chi nhịn ngẩng đầu lên, đối diện với con ngươi thâm thúy .
Nhìn đồng tử của rõ ràng phản chiếu hình bóng , Tống Chi sững một chút, dời tầm mắt , giả vờ như gì dùng d.a.o nĩa đưa một miếng bít tết miệng.
Bít tết mềm mại, kết hợp với nước sốt đặc trưng, một hương vị khác biệt, ăn ngon.
Tống Chi vốn quá thích ăn cơm Tây, thế mà giờ ăn ngừng.
Đường Quân Hạc khóe miệng cô vô tình dính nước sốt, im lặng đưa một miếng khăn giấy qua.
“Khóe miệng nước sốt.”
“Cảm ơn.”
Động tác dùng bữa của Tống Chi khựng , chút ngượng ngùng cảm ơn, nhận lấy khăn giấy lau sạch nước sốt ở khóe miệng.
Lúc , Đường Quân Hạc đột nhiên : “Còn tưởng trở về sẽ gì đó với cô.”
Tống Chi ngờ, chuyển vấn đề sang Nhiễm Thu. Lúc nãy im lặng lâu như , cô còn tưởng quên mất chuyện .
“Chưa gì cả.” Tống Chi sững sờ một chút mới trả lời.
Đường Quân Hạc rũ mắt xuống, bình thản cắt miếng bít tết trong đĩa, tiện thể dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Tống Chi.
Vẻ mặt cô lúc giống như đang giả ngốc.
Chẳng lẽ Nhiễm Thu thật sự gì cả?
Anh vốn nghĩ Nhiễm Thu trở về, là tỏ tình với Tống Chi.
Nghĩ đến tình hình điều tra hai ngày , vẻ mặt Đường Quân Hạc căng thẳng thêm vài phần.
Rốt cuộc Nhiễm Thu bây giờ khác xưa.
Anh xuất ngoại, phát triển cực kỳ , còn là thầy giáo ngữ văn ở huyện nhỏ năm xưa, mà trở thành ông chủ của một công ty tiền đồ phát triển vô cùng .
Anh hiện tại đủ tư cách để bên cạnh Tống Chi.
Là tình địch, Đường Quân Hạc tự nhiên hiểu rõ Nhiễm Thu.
Ngày xưa, kiên quyết lựa chọn xuất ngoại, là vì tự ti, mà hiện tại phận của đổi trời long đất lở, lẽ gì ?
“Cậu thật sự gì cả?”
Đây là thứ ba Đường Quân Hạc nhắc đến vấn đề trong ngày hôm nay.
Tống Chi tuy rằng ngay từ đầu ý định trêu chọc , nhưng cứ lặp lặp mãi, cô bỗng nhiên còn tâm trạng nữa.
Vân Vũ
“Lúc rời .”
“Nói gì?”
Đường Quân Hạc lập tức lộ vẻ mặt “quả nhiên là ”, môi mỏng cũng mím thành một đường thẳng tắp, ngay cả bàn tay cầm d.a.o nĩa cũng siết chặt , nhưng vẫn vẻ bình tĩnh hỏi.
“Nói sẽ tìm .”
Tống Chi về phía , từng chữ một lời của Nhiễm Thu.
Nghe , Đường Quân Hạc chợt phát một tiếng hừ lạnh.
“Còn gì nữa ?”
“Không.”
Tống Chi lắc đầu.
Nhiễm Thu rời lúc đó cũng chỉ một câu như .
, Tống Chi cũng để tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-413.html.]
Hiện tại ba nhóc con đều ở Mỹ học, công ty của Nhiễm Thu cũng ở Đài Loan, chắc sẽ kinh thành nữa.
Tuy nhiên, Tống Chi cũng vạch trần điểm .
Họ chỉ là bạn bè.
Tống Chi vui vì Nhiễm Thu thành tựu như hiện tại.
Ba nhóc con ở nước ngoài, cũng thể nhận sự giáo dục hơn, tương lai tiền đồ cũng sẽ hơn.
Đường Quân Hạc hiển nhiên tin.
Tống Chi chỉ , Nhiễm Thu gì thêm.
Làm vẻ mặt của Đường Quân Hạc càng thêm khó coi.
Chẳng lẽ Nhiễm Thu thật sự nhân cơ hội tỏ tình ?
Anh quan sát Tống Chi hồi lâu, quả thật thể nửa điểm sơ hở, đành đè nén sự nghi ngờ trong lòng xuống.
Nếu Nhiễm Thu gì cả, đương nhiên thể vạch trần chuyện .
Anh sẽ chuyện ngu xuẩn là giúp tình địch.
Từ tiệm cơm Tây , Đường Quân Hạc hẹn Tống Chi dạo phố.
Chỉ là Tống Chi hứng thú cao, tùy tiện dạo mấy cửa hàng, mua cho Tiểu Thanh Bách và Tống An Sơn một chút đồ, về nhà.
“Anh về , ngày mai còn công tác ?”
Trở Tống gia, Tống Chi cũng mời Đường Quân Hạc nhà, ngược trực tiếp lệnh tiễn khách.
Điều Đường Quân Hạc lập tức sầm mặt, vui : “Vậy là chào đón ?”
Tống Chi: “…”
Cô nào ý chào đón ?
“Vậy uống chén ?” Cô cố nén ý lườm nguýt, thử mời một câu.
Nào ngờ Đường Quân Hạc thật sự thuận thế Tống gia.
Tiểu Thanh Bách và Chúc Tiểu Cầm đang chơi đồ chơi ở phòng khách.
Vừa thấy tiếng động, bé lập tức ném đồ chơi, vẫy vẫy hai cái chân ngắn cũn chạy về phía cửa.
“Mẹ! Dượng Đường!”
Nhìn thấy hai , bé thanh thúy chào hỏi, đôi mắt sáng lấp lánh Đường Quân Hạc.
Đường Quân Hạc mỗi đến, đều sẽ mang cho Tiểu Thanh Bách đồ ăn ngon, đồ chơi . Cậu bé mua chuộc, hiện giờ mong chờ nhất là Đường Quân Hạc đến Tống gia.
Lần , Đường Quân Hạc vẫn quên bé.
Anh xổm xuống, đưa món đồ chơi mới mua tay nhỏ của , tiện thể ôm một chút, vỗ vỗ vai .
“Đi chơi .”
Tiểu Thanh Bách vui vẻ gật đầu, ôm món đồ chơi mới, chạy sang một bên cùng Chúc Tiểu Cầm chơi.
Đưa đồ chơi xong, Đường Quân Hạc cũng ở lâu, uống chén nước xong liền dậy rời .
Tống Chi tiễn ngoài.
“Chờ công tác về, đến tìm cô.”
Đường Quân Hạc ngoài cổng viện, phất tay với cô, đáy mắt chứa đựng vài phần nỡ.
Lần công tác , ít nhất một tuần mới thể về, nghĩ đến sắp tới sẽ một tuần thấy cô, luôn cảm thấy luyến tiếc.
“Được , nhanh .”
Tống Chi ứng phó hai tiếng, tùy ý vẫy tay, trực tiếp nhà.
Cô nửa phần luyến tiếc nào.
Làm Đường Quân Hạc bóng lưng cô biến mất, nhịn lẩm bẩm trong lòng.
Đồ vô lương tâm.
Tống Chi về nhà, Tiểu Thanh Bách đang mày mò món đồ chơi mới, cái rương gỗ chất đầy đồ chơi bên cạnh , cô mím môi.
Những món đồ chơi đều là Đường Quân Hạc mua cho bé trong thời gian .
Nghĩ đến sự bụng của Đường Quân Hạc đối với Tiểu Thanh Bách, Tống Chi khỏi chút thất thần, nhịn bắt đầu nghĩ.
Nếu Tiểu Thanh Bách chính là con trai , chỉ sợ sẽ còn đối với Tiểu Thanh Bách hơn nữa.