[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 412: Đã nói gì đó
Cập nhật lúc: 2025-09-24 16:05:59
Lượt xem: 35
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhiễm Thu ở kinh thành hơn một tháng.
Trong thời gian đó, Tống Chi thường xuyên cùng ngoài, chơi khắp nơi.
Nhiễm Thu khi xem qua các cơ sở kinh doanh của Tống gia, cũng đưa ít lời khuyên từ góc độ chuyên môn.
Tống Chi khiêm tốn tiếp thu, hơn nữa còn đưa áp dụng trong lý niệm kinh doanh của .
Một tháng rưỡi , Nhiễm Thu mới nhắc đến chuyện về Mỹ.
“Ở đây lâu , cần trở về.”
Biết ba nhóc con vẫn còn ở nước ngoài, Tống Chi ngay từ đầu , Nhiễm Thu trở về, chỉ là về thăm thôi, ở bao lâu, cho nên khi Nhiễm Thu đề nghị , cô cũng quá bất ngờ.
“Khi nào ? tiễn .”
“Đã đặt vé máy bay lúc 10 giờ sáng mai .”
Nhiễm Thu trả lời.
“Vậy để dì Chúc chuẩn thêm chút đặc sản kinh thành cho , mang về cho Đại Bảo bọn chúng nếm thử, bọn chúng ngoài lâu như , chắc cũng sẽ nhớ những món ngon trong nước.”
Tống Chi vội vàng .
Nhiễm Thu gật đầu, từ chối.
Đại Bảo bọn họ đích xác nhớ đồ ăn trong nước.
Rốt cuộc bọn họ nước ngoài, bánh mì và bít tết ở nước ngoài đều hợp khẩu vị của họ.
May mà Nhiễm Thu nấu cơm, cho nên còn đỡ một chút.
rời nửa tháng, cần nghĩ cũng , mấy đứa nhỏ đó e là chịu nổi nữa.
Ngày hôm , Tống Chi sớm đưa Nhiễm Thu đến sân bay.
Lúc đến, Nhiễm Thu chỉ mang theo một cái vali, thế mà lúc mang đầy cả bao lớn bao nhỏ, và những thứ đó đều là đồ Tống Chi và Tống An Sơn cố ý chuẩn cho .
Nhiễm Thu thể từ chối lòng của họ, đành mang theo nước ngoài.
Lúc rời , nhẹ nhàng ôm lấy Tống Chi, giọng nặng nề : “ sẽ trở về.”
“Được.” Tống Chi gật đầu, cũng vươn tay ôm một chút, lúc mới phất tay, theo cửa thủ tục.
Giống như mấy năm tiễn Nhiễm Thu xuất ngoại, cho đến khi một chiếc máy bay bay qua đỉnh đầu, Tống Chi mới rời khỏi sân bay.
Tiễn Nhiễm Thu , khi Tống Chi một trở về, trong lòng khó tránh khỏi chút trống vắng.
Mấy ngày Nhiễm Thu trở về, cô thư cho Nhiếp Cẩm Mi và Dung Chính Khanh, về đến nhà, nhận thư hồi âm của họ.
Tống Chi mang thư về phòng, mở phong bì , hai họ kể tình hình gần đây của .
Vốn dĩ khi nghiệp, Tống Chi cả hai đều ở .
cha của Dung Chính Khanh hy vọng cô thể trở về thi đơn vị sự nghiệp, còn cha Nhiếp Cẩm Mi cũng hy vọng cô trở về phát triển.
Cho nên khi nghiệp, hai đều trở về quê quán.
Xem xong nội dung thư, khóe miệng Tống Chi dần nở một nụ .
Nhìn thấy họ hiện tại phát triển đều vô cùng thuận lợi, cô cũng yên tâm .
Hai hỏi một chút về tình hình gần đây của Nhiễm Thu, còn khen cô và Nhiễm Thu đều sự nghiệp thành công, một trong nhà mở nhiều siêu thị như , một tự mở công ty, giữa những câu chữ đều tràn đầy sự ngưỡng mộ và chúc phúc.
Tống Chi lấy giấy bút , một bức thư hồi âm cho hai , tìm hai cái phong bì bỏ , mới dán tem, cầm thư chuẩn bưu cục gửi .
________________________________________
“Nhiễm Thu ?”
Tống An Sơn trở về lấy đồ vật, thấy Tống Chi một ngoài, hỏi.
“Vâng, mới đưa lên máy bay.”
Tống Chi gật đầu.
“Cậu ở nước ngoài phát triển thật tồi, mấy nhóc đó thế nào? Còn nhỏ như ở nước ngoài, e là cũng chịu ít khổ.”
Tống An Sơn vội , liền khỏi cảm khái .
Lần thấy Nhiễm Thu, Tống An Sơn tự nhiên cũng phát giác sự đổi của .
“Mỗi đều con đường riêng , bọn chúng ở nước ngoài sẽ phát triển hơn. Đại Bảo bọn chúng đều tính cách kiên cường, Nhiễm Thu , bọn chúng ở ngoài đều thích nghi khá .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-412-da-noi-gi-do.html.]
Nghe sự lo lắng trong lời của Tống An Sơn, Tống Chi giải thích.
Tống An Sơn nghĩ đến bộ dạng của ba đứa trẻ , gật đầu.
Quả thật đều là những nhóc con kiên cường.
“Ba, con bưu cục một chuyến, gửi thư cho Cẩm Mi bọn họ.”
Tống Chi nóng lòng gửi thư, hai câu với Tống An Sơn, liền vội vàng rời .
Tống An Sơn phòng sách lấy tài liệu, cũng xưởng.
________________________________________
Nhiễm Thu rời , Tống Chi tâm ý đầu tư sự nghiệp.
Vân Vũ
Thời gian khi trò chuyện với Nhiễm Thu, Tống Chi phát hiện nhiều điểm cần cải tiến.
Cô một nữa chỉnh đốn siêu thị, đó thuê ít công nhân, bắt đầu tập trung dịch vụ.
Mấy năm nay, mở siêu thị chỉ nhà họ, hơn nữa để cạnh tranh, còn bắt đầu cuộc chiến về giá cả.
Tháng , đối diện siêu thị nhà cô liền mở một tiệm, giá cả vô cùng bình dân, thu hút một lượng lớn khách hàng, dẫn đến doanh thu tháng của nhà cô giảm nhiều.
Làm kinh doanh ngoài chất lượng , quan trọng nhất đó là dịch vụ.
Tống Chi trực tiếp đưa dịch vụ việc mua sắm ở siêu thị, dựa theo sự phát triển ở những kiếp , đào tạo vài nhân viên hướng dẫn mua hàng. Như khi khách hàng mua sắm, nhân viên hướng dẫn chỉ thể giới thiệu hàng hóa siêu thị của họ, mà còn thể cung cấp dịch vụ, hỗ trợ chọn lựa hàng hóa, hoặc cân trọng lượng và đóng gói.
Dịch vụ chu đáo, lượng khách một chút tăng trở .
Hơn nữa khi tiếng tăm về dịch vụ lan truyền, cũng tăng thêm sự nổi tiếng cho siêu thị của họ.
Lập tức, trong nội thành kinh thành, các siêu thị bắt đầu cuộc chiến dịch vụ.
hiển nhiên siêu thị của Tống Chi là dịch vụ nhất.
Do đó, cho dù siêu thị của cô một thứ giá cả thậm chí còn đắt hơn một chút so với các siêu thị khác, nhưng vì chất lượng dịch vụ, và sự đảm bảo , càng nguyện ý đến siêu thị của cô mua sắm.
Mấy siêu thị tên Tống An Sơn, cũng bắt đầu áp dụng phương án kinh doanh .
Nhìn doanh thu tăng gấp vài so với mấy tháng , Tống An Sơn liên tục giơ ngón cái về phía Tống Chi.
Ông thể bội phục con gái của , so với ông còn đầu óc kinh doanh hơn.
Sự nghiệp của Tống Chi càng thêm phát triển ngừng.
Đường Quân Hạc Nhiễm Thu rời , cố ý đến nhà Tống gia một chuyến, mời Tống Chi ngoài ăn cơm.
Tống Chi thấy mỗi đến, đều xách bao lớn bao nhỏ, cũng thật sự tiện từ chối.
Lại nghĩ đến dạo mỗi ngày đều nỗ lực việc, cũng là lúc nên nghỉ ngơi một chút để lấy .
Thế là liền lập tức đồng ý.
Đường Quân Hạc dẫn Tống Chi đến một tiệm cơm Tây mới mở.
Anh đặt vị trí, tiến nhà hàng, phục vụ liền dẫn họ một gian phòng trang hoàng nhã nhặn, sang trọng.
Tống Chi ít khi ăn cơm Tây, khắp nơi đều lan tỏa khí lãng mạn, chút quen.
Đường Quân Hạc thì quen thuộc, khi hỏi sở thích của Tống Chi, gọi bít tết cho cả hai, gọi một bản nhạc dương cầm.
Trong lúc chờ đợi lên món ăn, Tống Chi chống cằm, thoải mái lắng giai điệu dương cầm du dương.
Bỗng nhiên, đối diện hỏi.
“Lúc Nhiễm Thu , gì với cô ?”
Tống Chi ngẩng đầu, liền đối diện với con ngươi sâu thẳm của đàn ông. Trên mặt tuy vẻ hỏi một cách tùy ý, nhưng sự nghiêm túc trong đáy mắt chút che giấu .
Tống Chi khỏi cảm thấy buồn , khóe miệng cong lên.