[Thập Niên 70] Nàng Trí Thức Mang Thai Khiến Sĩ Quan Lạnh Lùng Quỳ Gối Cưng Chiều - Chương 104: Ân Nhiên hẳn là đã tỏ tình với cô ấy rồi nhỉ?

Cập nhật lúc: 2025-09-14 15:49:35
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Không ? Sao cho leo cây?"

Ân Nhiên tìm khắp vòng ngoài, vẫn thấy bóng dáng Tống Chi, vẻ mặt cô đơn lẩm bẩm oán trách.

Anh từ bỏ ý định tìm thêm nữa, vẫn thấy Tống Chi, đành bất lực thở dài đám đông.

Lần , xin phép nghỉ, vốn là trốn khỏi đơn vị, thể ở ngoài quá lâu.

Anh bực bội biển chen chúc mặt, chỉ thể nắm chặt hộp quà nhỏ tinh xảo, thất thần về hướng đơn vị.

________________________________________

Bộ phim chiếu đến hơn hai giờ mới kết thúc.

Đám còn thèm, túm năm tụm ba ngoài.

Đã lâu xem phim, tuy chất lượng hình ảnh , cũng rõ lời thoại, nhưng xem phim chủ yếu là để tận hưởng khí, Tống Chi xem vui vẻ.

Thấy hơn nửa, cô đầu lời cảm ơn với Đường Quân Hạc.

"Hôm nay cảm ơn ."

Nếu Đường Quân Hạc, cô tìm vị trí như .

Đang chuyện, Đường Quân Hạc nhanh nhẹn dậy, nhảy xuống từ cây. Anh vỗ nhẹ quần áo của , ngẩng đầu Tống Chi vẫn còn cây nhúc nhích, một nữa đưa tay về phía cô, : "Xuống , đỡ cô."

Tống Chi bàn tay đưa , ước lượng độ cao từ cây xuống mặt đất. Cô theo bản năng xoa bụng một chút, dám nhảy xuống.

Mặc dù từ cây xuống mặt đất chỉ cao nửa , nhưng trong bụng cô hiện tại còn đứa bé, gốc cây tuyết tan. Tống Chi thực sự sợ bất trắc gì.

Thấy cô do dự dám nhảy xuống, Đường Quân Hạc trực tiếp nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng kéo một cái.

"A..."

Cảm giác đột nhiên lơ lửng, khiến Tống Chi kìm mà kêu lên một tiếng.

Giây tiếp theo, cô ngã một vòng tay ấm áp.

Đường Quân Hạc ôm Tống Chi, chỉ cảm thấy cô nhẹ tênh, cả chút trọng lượng nào. Mái tóc mềm mại cọ cổ và má , mang theo một chút mùi hương dễ chịu của cô.

Anh rũ mắt, thể thấy tất cả biểu cảm khuôn mặt trắng nõn của cô.

Nhìn ngũ quan hoảng hốt của cô, nhịn khẽ nhếch môi, chỉ cảm thấy dáng vẻ sợ hãi của cô cũng đáng yêu.

Một lát , chân Tống Chi chạm đất.

Hai chân đặt xuống chắc chắn, trái tim hoảng hốt của Tống Chi mới định , cô vội vã lùi nửa bước, giữ cách với Đường Quân Hạc.

"Áo khoác của đây, cũng muộn , về nhà đây."

Cô nhanh chóng cởi áo khoác đưa cho .

"Ừm." Đường Quân Hạc gật đầu, lên tiếng.

Anh gốc cây, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Tống Chi, cho đến khi cô xa, lúc mới từ từ thu hồi tầm mắt, biến mất trong đám đông.

________________________________________

Tống Chi nhanh chóng về phía gốc cây nghiêng mà cô và Nhiếp Cẩm Mi hẹn .

Một lát , cô gặp Nhiếp Cẩm Mi và từ sân lúa.

"Tống Chi, cô chạy cả buổi tối thế? Sao thấy ?"

Nhiếp Cẩm Mi thấy cô, liền mở miệng hỏi.

Sau đó cô định tìm họ, nhưng tìm thấy Dung Chính Khanh mà vẫn tìm thấy Tống Chi.

Tống Chi sững sờ một chút, chỉ nhàn nhạt một câu: "Đi tìm một chỗ để xem phim thôi."

tiết lộ chuyện của Đường Quân Hạc, dù chuyện một vị giáo úy lén lút xem phim, nếu thật sự chút .

"Lạnh c.h.ế.t , chúng mau về nhà thôi."

Nghe cô , Nhiếp Cẩm Mi cũng hỏi thêm nữa, chỉ siết chặt quần áo , run rẩy .

Ban đêm nhiệt độ thấp, đặc biệt là nửa đêm, gió lạnh thổi qua, như lột da .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-nang-tri-thuc-mang-thai-khien-si-quan-lanh-lung-quy-goi-cung-chieu/chuong-104-an-nhien-han-la-da-to-tinh-voi-co-ay-roi-nhi.html.]

"Tống Chi, Ân Nhiên gì với cô thế?"

Trên đường về nhà, Dung Chính Khanh hóng hớt tiến đến bên Tống Chi, hỏi nhỏ.

" thấy ."

Lời của cô Tống Chi nhớ chuyện "leo cây", sắc mặt một câu.

"Sao thể?" Dung Chính Khanh kinh ngạc .

Tống Chi tức giận một câu.

"Anh sớm về đơn vị ?"

Nghe , Dung Chính Khanh giật cô, thấy vẻ mặt cô hậm hực giống dối, liền : "Ân Nhiên đợi cô lâu lắm đấy, mãi đến khi phim gần kết thúc mới ."

"Không thể nào?" Tống Chi nhíu mày tin lắm.

Rõ ràng cô tìm Ân Nhiên lâu, căn bản thấy ai cả.

Hơn nữa Đường Quân Hạc rõ ràng đơn vị của Ân Nhiên việc, cho nên về việc.

"Anh vẫn luôn đợi cô, đều thấy cả."

Dung Chính Khanh dáng vẻ của cô, chút .

Tống Chi giật về phía cô , Dung Chính Khanh sẽ dối trong chuyện , dối chỉ thể là Đường Quân Hạc.

Tống Chi hiểu, lừa ?

Tuy trong lòng nghi hoặc, Tống Chi vẫn cố gắng đè nén những suy nghĩ rối loạn, chỉ : "Dù gặp Ân Nhiên, trời lạnh quá, về nhà ."

Dung Chính Khanh kỳ lạ cô hai mắt, nhưng thấy Tống Chi chuyện , liền tiếp tục hỏi nữa.

Tống Chi cũng để tâm chuyện quá nhiều, cùng lắm thì gặp Ân Nhiên, hỏi cho rõ là .

Thời tiết quá lạnh, xem phim xong, đều tản vội vã về nhà.

Ba đứa nhóc khó khăn lắm mới chơi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy phấn khích, đường về nhà, đều ríu rít bàn luận về cốt truyện phim.

Cả nhóm về đến nhà, Nhiễm Thu đun sẵn nước nóng, đang đợi họ.

"Mọi mau rửa mặt, ngâm chân ." Anh gọi họ.

Đi đường về, chân ai cũng cứng đờ, nước nóng để ngâm chân, rửa mặt, đều nhanh chóng cảm ơn, đó về phòng lấy chậu của lấy nước nóng.

Tống Chi đến lấy nước nóng, Nhiễm Thu cô nhiều .

Ân Nhiên hẳn là tỏ tình với cô nhỉ?

Chỉ là sắc mặt Tống Chi nhàn nhạt, căn bản bất kỳ manh mối nào. Nhiễm Thu hỏi một câu, nhưng nghĩ , tư cách gì ?

Nghĩ đến đây, cúi mắt, mím môi tự giễu, giống như Ân Nhiên cảnh cáo, xứng với Tống Chi, lý do gì để hỏi về chuyện của cô.

Tống Chi nhận thấy ánh mắt vẫn luôn dừng , kỳ lạ một cái, hỏi: "Mặt ?"

Nhiễm Thu khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, sáng sủa của cô, theo bản năng lắc đầu, chỉ nhàn nhạt : "Trong nồi còn nhiều nước nóng lắm, cô rót hai bình giữ ấm tay ?"

"Muốn ạ."

Tống Chi nhanh chóng gật đầu, lúc thể dùng để ấm chăn.

Nhiễm Thu dậy tìm trong tủ hai cái chai, rót hai bình giữ ấm tay cho cô, giúp cô mang phòng, mới ngủ ngon.

Tống Chi bóng lưng gầy gò của , cũng đáp : "Ngủ ngon."

Vân Vũ

Loading...