Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 94

Cập nhật lúc: 2025-11-07 04:35:32
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Đồng điều nơi khác.

Hai chị em nhà họ Lâm ai tiễn, cũng chẳng buồn dò hỏi thêm tin tức gì.

Lâm Tử Hoài vẫn buồn, tình cảm hơn chục năm, dễ gì bỏ là bỏ.

Lâm An An cũng hiểu rõ điều đó, nên cách nhất chính là cách thật xa, càng xa càng , nhất là bao giờ qua nữa.

Tuy , thời gian để Lâm Tử Hoài buồn cũng chẳng còn nhiều, buổi biểu diễn văn nghệ cuối năm sắp đến !

Ngày 5 tháng 2 năm 1975, tức ngày 25 tháng Chạp.

Buổi tổng kết văn nghệ cuối năm sắp chính thức bắt đầu.

Từng chiếc xe Hồng Kỳ lượt chạy Quân khu Tây Bắc, thu hút ít ánh của .

Lâm An An và Lâm Tử Hoài mặt từ sớm tại địa điểm biểu diễn để công tác chuẩn cuối cùng.

Bách Linh :

“An An , da cô đúng là trắng nõn mềm mịn, chẳng cần đ.á.n.h phấn gì cả, chỉ cần tô chút son thôi là xinh lắm .”

Cô gái bên cạnh cũng ghé góp lời:

thế, thấy đồng chí Lâm là gương mặt chuẩn kiểu Giang Nam nhất , mắt hạnh mũi cao, vòng eo nhỏ đến nỗi một vòng tay là ôm hết, thật sự , cứ như tiểu thư khuê các thời xưa đó.”

Lâm An An trêu mà bật , cẩn thận gọt đầu chì kẻ mày trong tay bắt đầu vẽ chân mày cho .

Gương mặt cô thật kiểu phổ biến thời , tuy xinh , nhưng kiểu chỉ hợp để ngắm từ xa, chẳng ai mong con gái nhà nét thế .

Cái gọi là “eo nhỏ một vòng tay”, thật chính là quá gầy, là “liễu yếu đào tơ” mới đúng.

Thời đó chuyên gia trang điểm, đều tự lo cho .

hai đồng chí nữ phân công hỗ trợ trang điểm, nhưng họ cũng bận túi bụi chẳng ngơi tay.

Lâm An An thì càng cần giúp, về khoản , e rằng cả hội trường cộng cũng chẳng ai giỏi bằng một đến từ thời hiện đại như cô.

Cô chuẩn nhanh, chỉ cần kẻ chân mày, đ.á.n.h nhẹ chút má hồng, tô son là xong.

Vừa hóa trang xong, nhan sắc lập tức lên hẳn một bậc.

“Ê, An An, cô vẽ chân mày thế?”

“Cần giúp một tay ?”

“Thật á? Cô giúp với nhé?”

Lâm An An mỉm bước đến, nâng cằm cô gái nhỏ lên, cầm lấy cây bút chì kẻ mày, nghiêng trái ngắm một chút, bắt đầu vẽ luôn.

Mặt cô gái nhỏ đỏ bừng, dám nhúc nhích.

“Ôi, An An kẻ lông mày thật đấy! Mọi vẽ cho Đỗ Quyên , hợp quá chừng luôn!”

Mấy bên cạnh thấy liền trầm trồ, thi mời Lâm An An giúp trang điểm.

Lâm An An thì chuẩn xong hết , chỉ còn mỗi việc tết tóc.

tiết mục của cô cũng ở gần cuối, gấp lắm. Mấy cô gái nhờ giúp thì cô cũng từ chối.

“Thật lông mày dựa theo gương mặt mà kẻ, cứ vẽ thì vẽ y chang sẽ . Với cả, hai bên đều là chuyện bình thường…”

6 giờ chiều.

Ghế khán đài chật kín các cán bộ chiến sĩ và nhà trong đơn vị.

Vài tiếng động nhẹ vang lên, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khắp sân khấu, âm nhạc du dương ngân vang trong hội trường, bầu khí lập tức bùng lên rộn ràng.

“Kính thưa các vị lãnh đạo, các đồng chí mến, chúc buổi tối vui vẻ!”

“Trong ngày tràn ngập niềm vui và hy vọng hôm nay, vinh hạnh cùng quý vị tụ họp nơi đây, cùng thưởng thức những tiết mục đặc sắc đến từ Đoàn văn công tiên phong Lục quân, Quân khu Tây Bắc.”

“Các diễn viên sẽ dùng giọng hát để truyền tải tình yêu cuộc sống, dùng vũ điệu để thể hiện sức sống căng tràn, dùng nhạc cụ để tấu lên bản hùng ca của khát vọng và nỗ lực…”

Lời MC dứt, ánh đèn sân khấu luân chuyển, khúc dạo đầu của Ngôi đỏ lấp lánh vang lên…

Từng tiết mục đặc sắc lượt trình diễn.

Trên sân khấu, các diễn viên khoác lên bộ trang phục lộng lẫy, mang theo sự nhiệt tình tràn đầy và kỹ năng điêu luyện để dốc lòng biểu diễn.

Giọng hát của họ trong trẻo vang xa, vũ đạo mềm mại duyên dáng, tiếng nhạc cụ thì lay động lòng .

Khán giả như cuốn từng tiết mục, ngừng vỗ tay reo hò đầy phấn khích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-94.html.]

Ở hậu trường, Lâm An An lên sân khấu, khóe môi nở nụ nhẹ.

Hôm nay Lâm Tử Hoài biểu hiện xuất sắc, phạm một nào, hơn nữa còn phát huy bộ ưu điểm của , cả con như đang phát sáng.

Nếu Lâm thấy dáng vẻ bây giờ của , chắc chắn sẽ tự hào, ?

Thời gian trôi qua nhanh.

Trong suốt chương trình, Lâm An An chỉ lên sân khấu đệm đàn một , thời gian còn đều dùng để điều chỉnh trạng thái, chuẩn cho phần độc tấu violin cuối cùng.

Cuối cùng, chương trình cũng bước hồi kết.

Đến lượt Lâm An An lên sân khấu.

Cô hít sâu một , mỉm bước , giữa sân khấu.

Ánh đèn vàng như dải lụa rơi nhẹ phủ xuống cô, gương mặt thanh tú thêm rực rỡ nổi bật.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

“Tiếp theo, đồng chí Lâm An An sẽ mang đến cho chúng bản độc tấu violin Nữ chiến sĩ vui vẻ, trích từ vở Hồng sắc nương tử quân.”

Lời của MC dứt, bên vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt.

Hiện nay, các vấn đề về nữ giới đang ngày càng quan tâm, ngay cả Chủ tịch cũng từng “phụ nữ thể gánh một nửa bầu trời”.

Vì thế, bản nhạc chọn yêu thích.

Lâm An An khẽ gật đầu, tao nhã nâng cây violin lên, tựa nhẹ đàn vai, tay còn đặt nhẹ cây vĩ lên dây đàn.

Sau một thoáng tĩnh lặng, cô từ từ nhắm mắt , và khi cánh tay khẽ nhích lên, giai điệu sôi nổi và mạnh mẽ liền tuôn chảy ngoài.

Âm nhạc dạt dào cảm xúc, như thể đưa khán giả vượt qua thời gian, đến tận nơi chiến trường của những nữ chiến binh năm xưa.

Thân thể cô nhè nhẹ đung đưa theo nhịp điệu, từng nốt nhạc đều chứa đựng sức mạnh và tình cảm mãnh liệt.

Phần biểu diễn của cô chỉ kỹ thuật, mà còn truyền tải trọn vẹn sự dũng cảm, kiên cường và tinh thần lạc quan của phụ nữ.

Khi nốt nhạc cuối cùng khép , Lâm An An chậm rãi mở mắt, mỉm cúi đầu cảm tạ khán giả.

Tiếng vỗ tay vang dội như sấm, kéo dài dứt.

Màn độc tấu violin mang đến một cái kết trọn vẹn cho buổi diễn văn nghệ.

“An An, hôm nay cô biểu diễn xuất sắc quá!”

, cô kéo còn hơn cả lúc luyện tập!”

Lâm An An mỉm đáp những lời khen, từng gương mặt chân thành xung quanh, trong lòng thật sự vui.

Ánh mắt cô dừng ở cánh cửa hậu trường, đang tìm bóng dáng của Sở Minh Chu.

Theo thường lệ, giờ đến mới .

quanh một vòng, thấy , nhưng thấy Lâm Tử Hoài đang vây ở bên ngoài cửa.

“Các thế là thích đấy. Biết chơi nhạc cụ giống thì ? Mục Hữu Vi là trụ cột của đoàn văn công chúng , còn đồng chí Lâm thì là cái thá gì? Dựa mà so sánh với Hữu Vi?”

Lâm An An bước đến liền thấy câu .

Nhìn cách ăn mặc của đối phương, rõ ràng của quân khu Tây Bắc.

“Có chuyện gì ?”

“Chị!”

“An An!”

Thấy Lâm An An đến, Lâm Tử Hoài và mấy bên cạnh vội vàng bước đón.

Lâm Tử Hoài lập tức tố cáo: “Chị ơi, bọn họ là của đoàn văn công Quân kỳ Không quân Chiến khu phía Bắc, theo lãnh đạo đến xem biểu diễn bên . Đáng lẽ là khách thì nên lịch sự, mà họ thô lỗ quá mức. Lý Hoàn chỉ em và Mục Hữu Vi chơi nhạc cụ giống , mà họ cứ ầm lên.”

lúc , trai vẻ mặt kiêu ngạo bên đối phương thấy Lâm An An liền sáng bừng đôi mắt:

“Cô là nữ đồng chí biểu diễn violin ?”

Lông mày Lâm An An khẽ nhíu , chỉ liếc qua một cái.

“Chào cô, đồng chí Lâm, là Kiều Húc, đến từ Quân khu phía Bắc.”

Lâm An An gật nhẹ đầu, giọng điệu bình thản:

“Chào đồng chí Kiều. Phát ngôn khi nãy của các dường như thiếu hợp lý. Dù chơi cùng loại nhạc cụ, cũng nghĩa là thể tùy tiện so sánh cao thấp. Mỗi đều điểm mạnh và nét riêng của . Mọi đều là chiến hữu trong cách mạng, mong đồng chí đừng dễ dàng gây mâu thuẫn.”

Kiều Húc cô chằm chằm, chẳng cần nghĩ ngợi gì, lập tức mềm giọng:

“Đồng chí Lâm đúng.”

Lâm Tử Hoài và những còn : ngơ ngác

Loading...