Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 66
Cập nhật lúc: 2025-11-04 11:10:03
Lượt xem: 64
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hôm .
Vùng Tây Bắc rộng lớn đón một trận tuyết lớn, từng bông tuyết trắng muốt rơi như lông ngỗng, phủ kín bộ khu đại viện của quân khu trong sắc bạc tĩnh lặng.
Trong bữa sáng, Lâm An An kể chuyện của Lục Quang cho Lâm Tử Hoài .
Tính cách của Lâm Tử Hoài giống , vô tư, hoạt bát nhưng cực kỳ mềm lòng.
Nghe chị kể xong đầu đuôi câu chuyện, ăn cháo lau nước mắt.
“Chị , em hiểu , khi đoàn văn công em sẽ cố gắng thể hiện thật . Hơn nữa… họ từng giúp đỡ rể, họ là .”
Sở Minh Chu liếc em vợ đang đến nhòe nhoẹt, lấy từ túi áo một chiếc khăn tay đưa qua.
Do tuyết rơi quá dày, sáng sớm Vương Hổ lái xe quân sự đến đón Sở Minh Chu.
Anh cũng tiện đường chở luôn Lâm An An và Lâm Tử Hoài theo, lượt đưa họ đến trạm y tế và đoàn văn công.
Đợi cả hai hẳn bên trong, mới về doanh trại đặc chiến.
Tại trạm y tế, bác sĩ Đới Lệ Hoa mặt, đó là một vị quân y lớn tuổi đón tiếp Lâm An An.
“Sáng nay bác sĩ Đới nhận nhiệm vụ khẩn cấp trong đơn vị, từ sớm . Đồng chí Lâm, cô đưa t.h.u.ố.c cho , đó phòng trong nhé. Máy khí dung đang trống đấy.”
“Vâng, phiền chú ạ.”
Máy khí dung thời kỳ vẫn còn khá lạc hậu, là một cỗ máy kim loại to kềnh, cồng kềnh và thiếu sự tiện dụng.
Lâm An An lục túi lấy chiếc mặt nạ phát từ bệnh viện, loại dùng một , nên dùng cẩn thận.
“Thời gian khí dung là hai mươi phút.”
Vị bác sĩ già , giúp cô nối mặt nạ máy, đổ t.h.u.ố.c khoang chứa cắm điện.
Chiếc máy lập tức phát tiếng “ong ong ong”, âm thanh ồn ào, mà hạt khí dung cũng khá to, mịn như máy hiện đại.
“Cảm ơn chú ạ.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Lâm An An đeo mặt nạ lên mũi và miệng, yên lặng bắt đầu quá trình điều trị.
Vị bác sĩ già gần đó báo, thỉnh thoảng liếc mắt qua khe kính để quan sát cô.
Cùng lúc đó, Lâm Tử Hoài mang theo bánh bí đỏ chuẩn từ sớm tiến đoàn văn công.
Hôm qua gây ầm ĩ nhỏ, hai bên đều vui.
Hôm nay xem như là đầu chính thức hòa và mắt .
“Chào các đồng chí, là thành viên dự chơi đàn phong cầm, tên là Lâm Tử Hoài.”
“Là Tử Hoài đúng ? Chào , là Bách Linh, trưởng ban diễn tập.”
Tô Dao và mấy như Phan Quốc Hà đúng là đều mặt ở đó, mặt Lâm Tử Hoài là một nhóm vô cùng thiện, do Bách Linh dẫn đầu, lượt chào hỏi lễ độ.
Tính Lâm Tử Hoài quên, dễ gần, thuận theo chiều một chút là nhanh chóng hòa nhập.
kiểu “tự nhiên ”!
Không xa, chỉ cần khen giỏi, hoặc khen chị gái giỏi, là mừng mặt .
Thậm chí chỉ cần khen bánh bí đỏ ngon, nụ mặt cũng tắt nổi.
“Tử Hoài, đợt biểu diễn văn nghệ , vai trò của quan trọng đấy, nhanh chóng quen công việc nhé.”
Bách Linh gọi Lâm Tử Hoài , cho xem bảng phân công tiết mục trong tay :
“Lần tham gia tổng cộng bốn tiết mục:
Ca khúc ‘Ngôi đỏ lấp lánh’,
Múa hát ngắn ‘Nông dân hát vang Đông Phương Hồng’,
Kịch cách mạng ‘Trí đoạt Hổ Sơn’,
Vũ đạo ‘Kỵ binh nhẹ thảo nguyên’…”
Từ nay đến ngày biểu diễn chỉ còn đúng bảy ngày, Lâm Tử Hoài chỉ tập nhuần nhuyễn từng bản nhạc mà còn phối hợp ăn ý với , quả là thử thách nhỏ.
Cậu gật đầu, cầm lấy bản tổng phổ, nghiêm túc lật xem từng trang.
“Được , vấn đề gì!”
Cậu trả lời quá đỗi dứt khoát, khiến Bách Linh khựng một nhịp!
Ngay đó, Bách Linh chỉ mỉm lắc đầu, nghĩ bụng chắc trẻ con mạnh miệng, khoác lác tí thôi.
“Được , về vị trí, chuẩn bắt đầu! Tử Hoài, vị trí thứ hai bên trái nhé!”
“Rõ ạ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-66.html.]
Năm mươi phút …
Lâm An An xong liệu trình khí dung thì đến nơi.
Trên sân khấu, buổi luyện tập đầu tiên cũng đúng lúc kết thúc.
“Tử Hoài, đúng là thiên tài âm nhạc!”
“Thật đó! Đồng chí Lâm, quá giỏi ! theo dõi sát đấy, mà chỉ trong hai mươi phút… hai mươi phút thôi là bắt kịp !”
“Cậu mà cần đến một tuần quen gì nữa, đoán chừng hai ngày là nhuần nhuyễn cả bốn tiết mục!”
Một nhóm vây quanh Lâm Tử Hoài, hết lời khen ngợi khiến vô cùng sung sướng.
Thấy Lâm An An đến, vội vàng vẫy tay chào, lập tức giới thiệu đầy tự hào:
“Đây là chị gái , Lâm An An. Chị còn giỏi hơn nhiều lắm, chỉ gọi là chút đỉnh thôi, chị mới thật sự là thiên tài.”
Nói xong còn ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Mọi nhiệt tình chào hỏi Lâm An An, hề chút gì gọi là xa lạ bài xích mới.
Trong những ở đây, phần lớn từng Lâm An An chơi violin, nên câu của Lâm Tử Hoài chỉ họ xem như lời khen khách sáo, cũng ai tỏ quá quan tâm đến cô.
Lúc , một cô gái mặt tròn tiến lên, khéo léo đưa câu chuyện trở chủ đề Tử Hoài:
“Phải , cái ở Đoàn văn công Không quân Chiến khu phía Bắc , tên gì nhỉ… cũng cỡ tuổi Tử Hoài, ai ai cũng gọi là thiên tài âm nhạc, tin tức xôn xao cả lên…”
“Là Mục Hữu Vi.”
“ đúng! Nghe nhờ tài năng âm nhạc của mà đoàn văn công đó giành ít quyền lợi.”
Một trai mắt dài như hồ ly vỗ tay cái bép: “ từng gặp ! Anh chỉ giỏi mỗi đàn phong cầm, còn cả chơi piano nữa cơ!”
Nghe đem so sánh, Lâm Tử Hoài chớp chớp mắt, phần phục, lời bật gần như theo phản xạ:
“ chỉ đàn phong cầm, còn cả sáo, kèn harmonica, cả cổ cầm nữa!”
“Hít-hà——”
Mọi cùng hít một khí lạnh.
Bách Linh len qua đám , mặt lộ vẻ kinh ngạc mừng rỡ:
“Cậu gì cơ?”
Lâm Tử Hoài ưỡn ngực, nụ pha chút tự hào hiện rõ gương mặt:
“Những thứ đó đều , trình độ thua kém gì phong cầm cả.”
Mọi đưa mắt , đều tỏ vẻ bán tín bán nghi.
Lâm Tử Hoài thấy thế thì nóng lòng!
Không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức mở miệng mượn nhạc cụ của đoàn.
Ngoại trừ cổ cầm, thì harmonica và sáo đều là những nhạc cụ phổ biến, dĩ nhiên đoàn văn công sẵn.
Rất nhanh, mang harmonica và sáo đưa cho .
Lâm Tử Hoài đón lấy, tiên là cây harmonica, áp miệng thổi khẽ, chính là bản nhạc luyện tập: “Ngôi đỏ lấp lánh”.
Lục Thanh và mấy vị trưởng ban của đoàn văn công cũng đến nơi, thấy nhiều vây quanh sân khấu thì ai lên tiếng, chỉ bước gần xem thử chuyện gì.
Tiếng nhạc du dương nhanh chóng lan tỏa khắp phòng luyện tập, giai điệu quen thuộc qua phần trình diễn bằng harmonica bỗng trở nên sinh động và tươi mới hơn, tựa như từng nốt nhạc hóa thành những tiểu tinh linh bay nhảy trong trung.
Mọi vô cùng ngạc nhiên, lập tức nghiêm túc lắng .
Khả năng thổi harmonica … còn hơn cả chuyên nghiệp trong đoàn!
Khi bản nhạc kết thúc, ai kịp hồn, Lâm Tử Hoài cầm lấy cây sáo, điều chỉnh đôi chút tiếp tục thổi, vẫn là bản “Ngôi đỏ lấp lánh”.
Âm thanh từ sáo trong trẻo, réo rắt như suối chảy trong rừng, như chim hót cành. Giai điệu uyển chuyển đem đến một phong cách khác biệt cho bản nhạc, khiến ai nấy đều âm thầm tán thưởng.
Bản nhạc dứt, tiếng vỗ tay vang lên giòn giã.
Có đùa:
“Tử Hoài, ở đây thì cổ cầm , chứ nếu thật thì cũng xem biểu diễn thử cái bản cách mạng bằng cổ cầm xem thế nào, ha ha ha…”
Lâm Tử Hoài nghiêm túc suy nghĩ một lát đáp:
“Chắc là thể đấy.”
Một tràng bật lên từ đám đông.
Bách Linh bước tới, vỗ nhẹ lên cánh tay Tử Hoài:
“Được đấy, thật sự bản lĩnh.”
Lúc , tò mò hỏi thêm:
“À mà , đồng chí Lâm, học cổ cầm là chuyện cực kỳ hiếm, cả thứ nhạc cụ đặc biệt thế? Nhà chẳng ở vùng nông thôn ? Làm gì điều kiện học mấy thứ đó?”