Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 35.

Cập nhật lúc: 2025-10-26 14:43:07
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẹ Lâm lau nước mắt nấu cơm.

Sở Minh Lan cũng dám nhiều lời, vội vàng theo , khẽ giọng an ủi.

Sở Minh Chu quần áo nên cũng rời , để gian riêng cho hai chị em.

Lâm Tử Hoài Lâm An An gọi đến bên cạnh.

, thì cúi đầu im lặng, trông chẳng khác gì một chú cún con sai chuyện.

Nhìn dáng vẻ , Lâm An An buồn tức giận.

Cô khẽ thở dài:

“Ngày mai về , Tết em ăn Tết cùng chị nhé.”

Lâm Tử Hoài ngẩng đầu lên, trong mắt hiện rõ vẻ bối rối.

Cậu còn từng nghĩ đến chuyện đó…

“Sao? Không ?”

Lâm Tử Hoài gãi đầu, ngượng ngùng :

“Chị, … chỉ là… chỉ là quen thôi.”

“Không quen thì tập quen , ở cái vùng Tây Bắc , chị chỉ thể trông cậy em.”

“Hả?”

Thiếu niên tròn mắt kinh ngạc, nên phản ứng thế nào.

Từ nhỏ đến lớn, luôn cưng chiều, quen với việc khác chăm sóc , giờ đột nhiên giao trách nhiệm, khiến phần lúng túng.

Lâm An An vẻ mặt mơ màng của em trai, kiên nhẫn :

“Tử Hoài, em cũng còn nhỏ nữa. Sức khỏe chị , ở vùng Tây Bắc , nhiều chuyện trông em đấy.”

Lâm Tử Hoài ngẩn hồi lâu, mới gật đầu:

“Chị, em . Em nhất định sẽ chăm sóc chị thật .”

Nói đến đây, bản cũng nghi ngờ chính .

Lâm An An vỗ nhẹ tay , trấn an:

“Không , cứ từ từ mà học. Ai cũng là từ từ mà cả.

Ví dụ như trong sinh hoạt thường ngày, nếu rảnh thì chạy việc vặt, mua giúp đồ, nếu ai bắt nạt chị, em bảo vệ là . Những việc em thể mà.”

Lâm Tử Hoài chớp mắt, thấy những việc chị hình như… vẫn .

Chỉ là đối tượng giờ là… Tưởng Đồng.

“Tử Hoài, chị là cần em hơn bất kỳ ai khác.”

Lâm Tử Hoài định rằng còn chăm sóc Đồng Đồng, thì Lâm An An chặn lời ngay từ đầu.

Con đấy, khi suy nghĩ thường xu hướng mắc kẹt trong lối tư duy cố định.

Chỉ khi bạn liên tục với họ rằng cách nghĩ đó là sai, thế , thế

Khiến cho điều bạn dần trở thành tư duy cố định mới trong đầu họ, đó mới gọi là sự chuyển biến.

Lâm An An kéo Lâm Tử Hoài dậy, từ đầu đến chân đ.á.n.h giá một lượt, mỉm gật đầu:

“Em trai chị đúng là lớn thật , cao ráo trai, thấy đáng tin.”

Lâm Tử Hoài ưỡn n.g.ự.c đầy kiêu hãnh:

“Đó là đương nhiên! Hôm qua mới đo, chân trần cao 1m83, chắc còn cao nữa, em nghĩ chắc ngang với rể!”

Lâm An An nhướng mày: “Anh rể?”

Mới một ngày thôi mà cách xưng hô mật đến ?

Bản chị ruột đây với em trai, mà còn “tẩy não” từng chút một mới đấy…

“Chị yên tâm, thật rể còn đáng tin hơn em nữa. Nếu ai bắt nạt chị, đầu tiên chịu để yên !”

Lâm An An: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-35.html.]

Cô hết cách !

lúc đó, Sở Minh Chu .

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Anh liếc Lâm Tử Hoài, xuống bên cạnh Lâm An An, :

“Vé tàu của là mười giờ sáng mai, sẽ bảo đưa ga.”

“Mẹ?”

Lâm An An khẽ sững , đầu , mỉm .

Lần đầu tiên gọi cô là “”.

Điều ý nghĩa gì?

Nghĩa là… đàn ông thật sự khác .

Trong lòng Lâm An An dâng lên một cảm giác ấm áp, cô nhoẻn miệng :

“Khổ cho chồng ~ Mẹ mang theo nhiều đồ lắm, mai nhớ nhờ đồng chí nào đó phụ một tay nhé.”

Câu “chồng” khiến Sở Minh Chu hài lòng.

Trong mắt hiện lên nụ nhạt, khẽ gật đầu:

“Ừ, .”

lúc , Lâm và Sở Minh Lan từ bếp bưng thức ăn .

Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, mặt Lâm cũng nở nụ :

“Thôi nào, đừng chỉ mải chuyện, mau ăn cơm .”

Mẹ Lâm sắp rời , lo là giả.

Không chỉ Lâm Tử Hoài hồi hộp, mà ngay cả Lâm An An cũng thấy lo lắng.

Lâm Tử Hoài lo vì đầu xa nhà, cả Tết cũng nơi .

Còn Lâm An An, thì phần giống một chú chim non: Từ khi xuyên thế giới hư cấu , Lâm luôn là che chở, yêu thương, bao bọc cô.

Giờ đột nhiên rời xa , cuộc sống … cô một đối mặt với thế giới xa lạ .

Mẹ Lâm cứ liên tục gắp thức ăn cho hai , là những món họ thích ăn:

“Hai đứa lời, hiểu chuyện một chút. Có chuyện gì thì gửi điện báo gọi điện về nhà, thiếu gì cứ …”

Lâm An An khẽ “” một tiếng.

Lâm Tử Hoài thì khác, cả bụng là tủi , thế nào cũng hết.

Khi Lâm An An đặt đũa xuống, chợt phát hiện bàn tay trái của một bàn tay nóng rực bao phủ.

Lâm An An sững !

Bàn tay luồn qua từng kẽ tay cô, nhẹ nhàng đan .

“Đừng sợ.”

Bên tai vang lên giọng trầm thấp của Sở Minh Chu.

Lâm An An nghiêng đầu sang, nghiêm chỉnh, vẻ mặt bình tĩnh, cứ như đang nắm tay cô .

Lâm An An bật khẽ, những rút tay , mà còn trở tay, đan ngược .

Mười ngón tay đan chặt.

Sở Minh Chu ngẩn , khóe môi chậm rãi cong lên, lộ một nét dịu dàng, lực siết tay cũng mạnh thêm một chút.

“Minh Chu, An An nhờ cả con. Hai đứa chuyện gì thì nhất định bình tĩnh chuyện với . Nó mà hiểu, con chịu khó chỉ bảo cho nó…”

Mẹ Lâm dặn dò một hồi thật lâu.

rể , nhưng trong lòng vẫn tránh khỏi nỗi lo lắng nguôi.

 

Loading...