“Khụ khụ khụ khụ khụ—!”
Một tràng ho dữ dội vang lên, Lâm An An vội vàng sang một bên, ho đến mức lưng cũng cong xuống.
Sở Minh Lan trận ho đột ngột cho giật , vội vươn tay đỡ cô, mặt đầy lo lắng:
“Chị dâu, chị thế? Là… là tiền dọa cho sợ ? Lúc đầu em cũng dọa nhẹ nha!”
Mẹ Lâm cũng hoảng hốt Lâm An An, vội bước đến vỗ lưng cho cô:
“Có mệt ? Vào trong con, ngay cửa thế gió lùa, chỉ càng ho nặng thêm.”
Lâm An An phất tay hiệu , ho thêm một lúc mới từ từ . Cô hắng giọng:
“Không , chỉ gió lùa sặc thôi.”
Thực trong lòng cô hiểu rõ là thể quá yếu.
Đi bộ một chút thấy mệt, thêm cú “sốc” vì xấp tiền , nên mới ho đến .
Mẹ Lâm vẫn yên tâm, đưa tay sờ trán cô:
“Thật sự chứ? Đừng cố tỏ mạnh mẽ. Nếu thấy khỏe, bệnh viện ngay, chần chừ.”
Lâm An An mỉm gật đầu:
“Con thật mà, đừng lo. À , Tiểu Lan, chuyện tiền với phiếu mua hàng là thế?”
Lại là hai mươi tờ tiền mặt mệnh giá lớn!
Sở Minh Chu… thật sự nhiều tiền ?
Chỉ để mua vài bộ quần áo thôi, mà đưa cả đống tiền như ?
Huống chi còn cô hiện hơn hai trăm đồng trong tay.
Tính , tài sản trong tay cô giờ hơn bốn trăm đồng, bằng thu nhập của bình thường trong hơn một năm!
“Chị dâu, trai em là để chị mua quần áo mới, sắp Tết mà.
Anh chị cầm chỗ tiền với phiếu , chọn mấy bộ thật và dày dặn.”
Lâm An An xấp tiền trong tay, ngẩn một lúc.
Mẹ Lâm mỉm :
“An An, Minh Chu là thương con đấy, con cứ cầm . Đi chọn vài bộ mà con thích, con đang bệnh thế , mặc cho ấm áp, thoải mái thì mới chóng khỏi .”
Mẹ Lâm xưa nay tính toán kỹ lưỡng, mà hề từ chối tiền ?
Sở Minh Lan cũng híp mắt chen , chỉ bách hóa Tây Quan, phụ họa:
“ đó chị dâu, lời em ! Mình xem chút mà! Trong bách hóa nhiều đồ lắm, mua sắm ở đây xong, chúng còn chợ nông sản nữa.”
Lâm An An do dự một lúc, cuối cùng cũng gật đầu:
“Vậy , nếu là tấm lòng của , thì chị nhận .”
Lâm An An lập tức chuyển hướng suy nghĩ, điều cô quan tâm là quần áo mới, mà là… máy khâu.
Lần , trong đống phiếu mà Sở Minh Chu đưa, một tờ là phiếu mua máy khâu.
Ở thời đại , máy khâu là vật phẩm giá trị, lớn, cực kỳ thực dụng.
“Đi thôi.”
Nếu thể mua một chiếc mang về, mấy chuyện may vá trong nhà sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngoài thời gian sửa bản thảo, cô còn thể thử mấy thứ nhỏ nhỏ, đến việc bán, chỉ riêng khoản quà biếu tặng thôi cũng giá trị!
Mọi cùng bước bách hóa Tây Quan, bên trong qua tấp nập, vô cùng náo nhiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-31.html.]
Trước mắt là dãy quầy kệ san sát, hàng hóa gần như đều trưng bày các quầy và giá kệ.
Lâm An An thấy vô cùng mới mẻ, bách hóa giống như phiên bản phóng to của cung tiêu xã, tuy phân loại rõ ràng, nhưng cũng giống như một siêu thị tạp hóa khổng lồ, thứ gì cũng .
Ngay lối bên trái là khu quần áo.
Hiện tại đang thịnh hành những màu sắc trầm tối, kiểu dáng cũng đơn giản, nhưng so với nơi khác thì hàng hóa ở đây là khá phong phú .
“Mẹ, chờ .”
Lâm An An liếc mắt thấy một chiếc áo bông cài nút sườn vô cùng ưng ý, kiểu dáng thời thượng, trông là thấy ấm áp.
Bên cạnh còn một chiếc áo khoác màu đen, vải dày dặn, kiểu dáng dài, cực kỳ hợp cho mùa đông.
“Mẹ xem chiếc áo bông ? Mẹ mặc dịp Tết là hợp lắm!
Còn chiếc áo , để mua cho bố. Bố con cao, mặc áo dáng dài sẽ phong độ…”
Mẹ Lâm theo hướng Lâm An An chỉ, ánh mắt cũng sáng lên:
“Trời ơi, An An, mắt con đúng là tinh thật đấy!
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Cái áo bông kiểu dáng mới thật, từng mặc kiểu thế bao giờ!
Còn cái áo , bố con mà mặc thì trông sẽ dáng lắm, ấm sang, chúc Tết thì khỏi chê!”
Lâm An An mỉm gật đầu, sang chiếc áo bông màu đỏ sậm treo cạnh đó:
“Cái cho Tiểu Lan mặc cũng .”
Sở Minh Lan thì nụ môi khựng , trong mắt đầy kinh ngạc:
“Chị dâu, em… em cần , em quần áo .”
“Còn về Minh Chu hả…”
Lâm An An nghĩ, chắc cần mua gì, để cô tự may cho là .
Kiếp , bạn nhất của Lâm An An là một nhà thiết kế thời trang, cô cũng từng tiếp xúc sơ qua với ngành .
Những kỹ thuật cao thì cô chắc , nhưng mấy bộ đồ đơn giản thì thừa sức may tay.
Huống hồ, trong đầu cô còn chứa đầy các mẫu mã thịnh hành của tương lai!
Lâm An An đang định tìm hỏi xem ba món đồ còn size , giá cả bao nhiêu, nếu hợp thì cô mua luôn.
Còn kịp mở miệng, Sở Minh Lan lên tiếng từ chối liên tục, gì cũng chịu, nếu Lâm An An cứ nhất quyết mua thì cô bé sẽ bỏ ngay.
Lâm An An còn cách nào khác đành thôi, về tự may cho cô bé vài bộ cũng .
“Đồng chí, phiền giúp chúng lấy thử hai chiếc áo , cái áo bông cài nút sườn và áo khoác đen , xem thử kích cỡ .”
Người bán hàng tiếng gọi liền đáp một tiếng, nhanh nhẹn lấy đồ từ giá xuống, đưa cho Lâm An An, niềm nở giới thiệu:
“Đồng chí, hai chiếc đều là hàng nhất đấy, cô xem thử .”
“Cảm ơn.”
Mẹ Lâm nhẹ nhàng giũ áo , ướm thử lên , gật gù:
“Vừa khít luôn, cứ như may riêng cho ! Thật là .”
Thấy vui vẻ như , Lâm An An cũng thấy ấm lòng, liền hỏi:
“Đồng chí, cho hỏi hai chiếc bao nhiêu tiền ?”
“Áo bông là bốn mươi đồng cộng với tám thước phiếu vải, áo khoác là năm mươi lăm đồng cộng với mười thước phiếu vải.”
Tay Lâm khựng :
“Đắt thế cơ ?!”