Lâm An An xong lời tiễn khách, thì ngay lập tức phá đài.
“Đồng Đồng, thím đưa cháu nhé!”
Mẹ Lâm nhanh nhẹn đeo hành lý lên lưng cho Tưởng Đồng, còn treo thêm một túi lên Sở Minh Lan.
“Tiện thể thím đưa Tiểu Lan đến cung tiêu xã mua đồ, nhà hết gạo . Cái cô Đới Lệ Hoa tuy miệng độc, nhưng dù cũng là bạn của con rể, mua thêm ít thức ăn, kẻo bảo nhà keo kiệt.”
Tưởng Đồng mím môi, thấy Mẹ Lâm đeo hành lý xong xuôi thì cũng đành miễn cưỡng chuẩn rời .
“Chị An An, em công ty báo danh . Đợi em định xong sẽ thăm chị.”
Lúc Lâm An An ngăn cũng còn nữa.
Cô chỉ thể nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Nhìn Mẹ Lâm khoác tay Tưởng Đồng bước ngoài, Lâm An An thầm thở dài trong lòng.
Một thì quá nhiệt tình, một thì giỏi bám víu. Chuyến tiễn chân , chừng gây rắc rối gì nữa…
việc đến nước , cô cũng chỉ đành để mặc họ.
Lâm An An xoay trở phòng, nửa giường, xoa huyệt thái dương đang nhức âm ỉ, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở một bên khác, Sở Minh Chu đưa Lâm Tử Hoài đến doanh trại báo danh, liền khiến ít chú ý.
Lâm Tử Hoài phân đại đội thông tin, trở thành lính liên lạc.
Đăng ký lý lịch, nhận đồ dùng, sắp xếp nơi ở…
Một loạt thủ tục xong xuôi cũng gần bốn giờ chiều.
“Anh rể, dẫn em tham quan doanh trại mà~” Lâm Tử Hoài mở miệng nũng nịu.
Sở Minh Chu rằng, tiện tay gọi một lính , chỉ Lâm Tử Hoài :
“Đây là chiến hữu mới, Lâm Tử Hoài, đưa quen với doanh trại.”
Lâm Tử Hoài: “???”
“ còn việc, về đây.”
“Anh rể!”
“Gọi là Sở doanh trưởng.”
Sở Minh Chu xong thì lạnh lùng liếc một cái, sải bước rời .
Lâm Tử Hoài bối rối tại chỗ!
Mấy cái “ưu đãi đặc biệt” mà tưởng tượng… chẳng cái nào!
Cái cảm giác “thảnh thơi nhàn hạ” mà kỳ vọng… càng !
Đến giờ cơm tối, Lâm Tử Hoài còn thổi còi tập hợp, yêu cầu tham gia huấn luyện buổi tối ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-21.html.]
Cậu mới mừng thầm xong! Cảm thấy lính thông tin thật , chỉ tiếp xúc với các thiết công nghệ cao mà còn phong thái. Chắc chắn sẽ khác biệt với khác, cần huấn luyện mỗi ngày.
Kết quả là ngay tối hôm đó huấn luyện đến tê dại.
Cậu bắt chạy 10 cây trong gió lạnh buốt…
Cậu từng chạy lâu đến thế trong đời. Trước đây ở đội sản xuất, chỉ nhiệm vụ ghi chép điểm công, đến cả việc đồng áng cũng từng qua!
Khi Sở Minh Chu về đến nhà thì vợ chồng Tống Kiến Dân cũng đúng lúc đến cổng.
Tay Đới Lệ Hoa xách một cái giỏ trông vẻ khá nặng.
“Minh Chu.”
Cửa là do Lâm An An mở. Mẹ Lâm và Đới Lệ Hoa đó cãi một trận trò, giờ để bà tiếp khách thì thật sự thích hợp.
“Chào đồng chí Tống, đồng chí Đới.”
Theo lý thì Lâm An An nên gọi họ là “” và “chị dâu”, nhưng mối quan hệ lúc vẫn còn vi diệu. Dù là hiểu lầm thành kiến, Lâm An An cũng định giả vờ thiết. Không tỏ thái độ khó chịu là giáo dưỡng lắm .
Tống Kiến Dân mỉm gật đầu với Lâm An An, trông thiện: “Em dâu.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Đới Lệ Hoa thì sững sờ…
Vì Lâm An An khác với những gì chị tưởng tượng.
Dù trông khá gầy, sắc mặt cũng , nhưng khí chất thì thanh nhã sạch sẽ. Đối mặt với lạ cũng kiêu ngạo, hèn mọn, toát lên dáng vẻ điềm đạm như hoa cúc trong gió thu.
Một chút cũng giống với lời thím Vương mắng rằng… cô là hồ ly tinh!
“Vào trong .”
“Được, …” Giọng Đới Lệ Hoa nhỏ nhẹ, thái độ dè dặt, chẳng còn tí nào cái vẻ hung hăng lúc cãi với Lâm nữa.
Sở Minh Chu đến bên cạnh Lâm An An, định điều gì đó thì một mảng tuyết tích khung cửa bỗng rơi xuống, lao thẳng về phía cô.
“Cẩn thận!”
Lâm An An còn đang mải nghĩ lát nữa nên giao tiếp thế nào, thì một trận trời đất đảo lộn ập tới, cô rơi thẳng một vòng tay cứng như sắt thép!
“Xít——”
Cú va đập khiến Lâm An An đau nhói.
Ngực đàn ông còn cứng hơn cả sắt thép!
Tiếng hít khí lạnh vang lên đồng thời với tiếng tuyết rơi xuống đất.
“Không chứ?” Giọng vang lên.
Hàng mi của Lâm An An khẽ run, cô ôm trọn trong vòng tay , đầu óc chút mơ hồ…
Khi vợ chồng Tống Kiến Dân đầu , cảnh họ thấy chính là…
Sở Minh Chu đang ôm chặt cô gái nhỏ trong lòng, gương mặt tràn đầy lo lắng và quan tâm.