Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 178

Cập nhật lúc: 2025-12-04 03:37:25
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm An An chớp chớp mắt, ồ, dứt khoát thật đấy! Không tí dấu hiệu nào là nối tình xưa, đúng là sảng khoái!

“Chị, chị ngẩn cái gì thế?”

Lâm T.ử Hoài ở ngoài đợi cả buổi, đồ uống mua về cũng nguội hết , bèn uống liền hai ngụm cho xong, kết quả là mắc tiểu chạy vệ sinh… đúng lúc lỡ mất cơ hội gặp Cố Nghiễn.

Nếu để thấy Cố Nghiễn, chắc chắn sẽ nhớ bức ảnh chị từng giấu trong ví.

“Chị khám xong , lấy t.h.u.ố.c khí dung nhé, tiện thể luôn ở bệnh viện. Tuần em còn một nữa, hình như bệnh viện đang thiếu máy, điều từ nơi khác về.”

“À, , thôi.”

Vì tuần còn đến, nên giáo sư Lương chỉ kê t.h.u.ố.c xông một , hết hai mươi sáu tệ. Không cần tiêm hỗ trợ nữa, tính rẻ một nửa.

Trong phòng việc của Cố Nghiễn.

Lâm An An khỏi, Cố Nghiễn liền lập tức gọi lấy bộ hồ sơ bệnh án của cô.

Danh nghĩa là: Hiểu rõ bệnh nhân.

Cố Nghiễn nắm chặt bệnh án trong tay, càng càng thấy tâm trí rối loạn.

Tết năm ngoái Lâm An An mới tới Tây Bắc, tức là thời gian cô kết hôn cũng lâu.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Lâm An An là vợ , tim Cố Nghiễn như một lưỡi d.a.o đ.â.m mạnh, đau nhói…

“Chỉ muộn hơn ba tháng thôi …”

Anh hít sâu một , cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng những ký ức từng ở bên Lâm An An cứ ngừng hiện lên trong đầu.

“Cố Nghiễn, quen Lâm An An thế? từng gặp cô mà.”

Hứa Thiên Dật đẩy cửa bước . Trước đó Thang Tĩnh Xảo nhắc đến chuyện doanh trưởng Sở Minh Chu liên quan đến Lâm An An, nên cũng thấy hiếu kỳ.

thì cũng rõ chuyện quá khứ của Cố Nghiễn, hai còn cùng về từ Mỹ, Lâm An An thể là bạn học của Cố Nghiễn ?

Cố Nghiễn ngẩng đầu, ánh mắt lạnh băng quét qua, “Cậu từng gặp cô ? Ở ?”

Hứa Thiên Dật tự rót cho ly , xuống ghế bên cạnh, nhận sự khác thường của , “Chẳng buổi xem mắt bố sắp xếp đó , con gái của Thang lữ trưởng ở quân khu Tây Bắc, Thang Tĩnh Xảo đấy.”

“Nói trọng điểm!”

“Lúc hẹn Thang Tĩnh Xảo ăn cơm xong, hai đứa dạo một vòng, tình cờ thấy Lâm An An và chồng cô đang đài quan sát ở tòa nhà Vĩnh Thiên ngắm cảnh. Nhìn hai họ tình cảm lắm.”

“Rắc”  một tiếng.

Cố Nghiễn bẻ gãy cây bút trong tay.

Hứa Thiên Dật giật , “Sao thế …”

“Nói tiếp , kỹ .”

Hứa Thiên Dật phát hiện khóe mắt Cố Nghiễn đỏ bừng, lòng bàn tay dường như còn chảy máu!

Tuy tính Cố Nghiễn lạnh lùng, nhưng luôn cư xử nhã nhặn, đây là đầu tiên Hứa Thiên Dật thấy như .

Anh chút ngờ vực: “Cậu đấy chứ? Cậu và Lâm An An là bạn học từ khi nào ? Sao quan tâm đến cô như thế?”

Yết hầu Cố Nghiễn khẽ chuyển động, vẻ mặt nhiều đổi. Anh vứt cây bút gãy thùng rác, lấy bông tẩm cồn bên cạnh tự sát trùng tay, như thể đau là gì.

“Quen từ sáu năm .”

“Ồ, tức là khi nước ngoài?”

“Ừ.”

Thấy Cố Nghiễn cần giúp gì, Hứa Thiên Dật uống một ngụm , tiếp tục :

“Nói cũng buồn , Thang Tĩnh Xảo hình như ý với chồng của Lâm An An, còn bảo với là hai họ suýt nữa thành đôi, chỉ tại Lâm An An chen ngang. Cô còn đàn ông đó suýt nữa ly hôn với Lâm An An vì cô .”

“Cái gì?!”

Nghe xong câu đó, lửa giận trong lòng Cố Nghiễn bùng lên ngay lập tức.

Anh cố gắng kiềm chế cảm xúc, nhưng bàn tay đang ấn chặt bông sát trùng vết thương vẫn lộ rõ sự phẫn nộ.

“Suýt ly hôn với cô vì một phụ nữ khác?”

Giọng của Cố Nghiễn lạnh đến thấu xương, như mang theo băng giá ngàn năm.

Anh thể chấp nhận nổi.

Không thể chấp nhận việc cô buông tay để lấy khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-178.html.]

Càng thể chấp nhận đối xử tệ với cô, chà đạp cô, xem thường cô.

Anh dám tưởng tượng Lâm An An trải qua những gì trong cuộc hôn nhân , cô nhát gan như , chắc chắn sẽ sợ hãi…

Nỗi đau vì cô thể tổn thương khiến thắt lòng, và cơn giận dành cho đàn ông , vì bảo vệ cô càng lúc càng lớn.

theo thấy thì Thang Tĩnh Xảo cũng đáng tin, lời cô cùng lắm chỉ đáng tin ba phần thôi. Hai vợ chồng đang yên , thể vì cô mà ly hôn ?”

Hứa Thiên Dật ngẩng đầu lên, thấy sắc mặt của Cố Nghiễn, lúc mới nhận điều gì đó :

“A Nghiễn… thế?”

Cố Nghiễn trả lời câu hỏi, chỉ cúi đầu xuống.

“A Nghiễn… và Lâm An An… rốt cuộc quan hệ gì?”

Lúc hỏi câu , giọng Hứa Thiên Dật phần run.

Anh Cố Nghiễn là chính trực, sẽ dối.

hỏi , cảm thấy sợ, sợ điều nghĩ là thật, sợ sẽ câu trả lời .

Cố Nghiễn ném miếng bông trong tay , hít sâu một , cố trấn định :

“Bạn học cũ.”

“Chỉ… chỉ là bạn học thôi ?”

“Ừ.”

Hứa Thiên Dật thở phào:

“Cậu dọa c.h.ế.t . còn tưởng là yêu cũ của chứ! Bây giờ là vợ quân nhân mà…”

Những lời lảm nhảm đó của Hứa Thiên Dật, Cố Nghiễn tiếp nữa.

“Chỉ là… cảm thấy hứng thú với hồ sơ bệnh án của cô . Hơn nữa cũng quen , nên chữa cho cô .”

Anh lắc lắc tay, chỉnh tay áo, thẳng dậy.

Cầm hồ sơ bệnh của Lâm An An, ánh mắt trở nên điềm đạm xa cách như , chỉ là, tận sâu nơi đáy mắt , vẫn ẩn giấu một tia đau thương thể che giấu.

“Chữa khỏi ? Cậu đừng mạnh miệng như . Nhỡ thì . COPD mà chữa khỏi thì , huống hồ bệnh của cô còn nặng như . Chúng cố gắng hết sức là .”

“Nhất định sẽ chữa khỏi cho cô .”

Nửa câu , Cố Nghiễn .

Anh nhất định sẽ chữa khỏi cho cô, dù trả giá thế nào cũng . Dù cô là vợ khác, thì ít nhất, cô sống, sống thật vui vẻ…

Tối thứ sáu, Sở Minh Chu trở về.

Lúc , Lâm An An cùng mấy khác ăn cơm xong, đang dựa ghế sofa máy phát nhạc và tán gẫu.

Bên cạnh Sở Minh Chu là hai lính trẻ, đang chỉ huy họ dỡ đồ từ cốp xe xuống, một thùng tắm lớn, cùng một thùng gỗ đóng gói chắc chắn, tay còn xách theo một chiếc túi.

“Anh về ?”

Lâm An An ban đầu định chạy tới ôm một cái, nhưng thấy ngoài, cô lập tức khựng , lấy dáng vẻ đoan trang , miệng liên tục “vất vả , vất vả ”, nhanh tay rót nước ấm mời mấy lính.

“Cảm ơn chị dâu, chúng còn việc, xin phép ạ.”

“Được , cẩn thận nha.”

Chờ tiễn xong mấy lính, Lâm An An lập tức nhào lòng Sở Minh Chu, dụi dụi đầu n.g.ự.c : “Minh Chu!”

cô bỗng khựng , gì đó , mùi khó ngửi ?

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Lâm An An nhíu mày, vội rút khỏi vòng tay .

Cơ thể Sở Minh Chu cứng đờ, khẽ ho một tiếng:

“Là mùi t.h.u.ố.c nổ, nồng một chút. Anh tắm cái .”

“Thuốc nổ quyện với mồ hôi thối, ủ kỹ đến nỗi lên mùi luôn đấy.”

Sở Minh Chu: “……”

Nhìn bộ dạng cô bịt mũi phẩy tay quạt gió, đáng yêu chịu , Sở Minh Chu tức buồn .

Anh đưa cái túi cho Lâm An An:

“Trong là t.h.u.ố.c tắm, đặc chế riêng cho thể trạng của em.”

Rồi xoay lấy một cái cờ lê, “cạch cạch cạch” vài tiếng mở tung thùng gỗ:

“Tiểu Lan, mang hết chỗ bát đũa rửa giúp với.”

“Đây đây.”

Dặn xong, Sở Minh Chu Lâm An An một cái, bước phòng tắm.

Loading...