Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 173
Cập nhật lúc: 2025-11-27 02:29:37
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm An An vui vẻ, trong mắt cô đương nhiên là Sở Minh Chu .
Anh nhanh chóng phát hiện tối nay cô vợ nhỏ của hiếm khi ngoan ngoãn như , đến cả khi lén lút “gợi ý” tiến thêm một bước, cô cũng cực kỳ phối hợp, mềm mại, ngọt ngào như biến thành một khác hẳn ngày thường.
“Sở Minh Chu, ăn gì kỳ ?”
Lâm An An nhíu mũi, đẩy cái miệng đang cứ rề rà của .
Đã hôn nửa tiếng đồng hồ, môi sắp tê dại mà còn chịu “ thẳng chủ đề”!
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sở Minh Chu sững .
Kể từ mất kiểm soát , thật sự dọa nhẹ, thể trạng của Lâm An An quá yếu, nên mỗi gần gũi đều kiềm chế, chỉ dám nhẹ nhàng.
cô gái mặt… rõ ràng là đang “châm dầu lửa”!
“Ưm~”
Cổ kéo , Lâm An An lập tức giữ chặt.
Ánh mắt Sở Minh Chu lóe lên tia nóng bỏng:
“Anh , chẳng qua là em đau thôi.”
Da mặt dày quá đáng!
Câu tiếp theo của Lâm An An dùng đầu lưỡi đẩy ngược trở .
Chỉ còn sót những tiếng thút thít, ngắt quãng vang lên suốt cả đêm…
Lâm An An mệt tới mức trốn , run lên bần bật.
Còn Sở Minh Chu thì vẫn bình thản như thường, thể lực dồi dào đến mức đáng sợ, cả vòng eo rắn chắc còn mỏi lấy một chút.
Cuối cùng, thấy cô vợ nhỏ tội nghiệp quá, mới chuyển sang nhẹ nhàng hôn dỗ dành, ôm cô ngủ.
Lâm An An cảm thấy, giới hạn chịu đựng của con đúng là thể “khai phá”.
Như đây…
Cô kiên cường hẳn lên, chỉ bẹp hai ngày thôi!
Tận dụng cuối tuần nghỉ ngơi, đến thứ hai Sở Minh Chu nhận nhiệm vụ, ngoài công tác 5 ngày.
Lâm An An vỗ n.g.ự.c cam đoan:
“Ở nhà em , cứ yên tâm nhiệm vụ.”
“Ừ.”
Sở Minh Chu gật đầu, nhưng vẫn giấu vẻ lo lắng.
“Anh dặn Tiểu Lan , mỗi ngày nó sẽ về nấu cơm đúng giờ. Em cứ ở nhà nghỉ ngơi, cần gì cả.”
Đây là đầu tiên kể từ khi Lâm An An theo về đại viện, nhận nhiệm vụ dài ngày như .
Năm ngày liền, nhớ là dối.
Cô giúp sắp xếp hành lý.
Cả một chuyến công tác mà hành lý chỉ gói gọn trong một túi nhỏ, mà thấy thương.
“Tiểu Lan và Tiểu Vũ đều học, ngoan lắm, chẳng khiến em lo .”
“Ừ.”
Trước khi , Sở Minh Chu ôm cô lòng thật lâu.
“Thứ năm nhớ đến bệnh viện tái khám nhé. Anh với Lục Thanh , đến lúc đó sẽ cho T.ử Hoài nghỉ nửa buổi để đưa em .”
“Em mà.”
Hai quyến luyến mãi dứt, một ba bước ngoái đầu , một tiễn hai bước lặng lẽ bước thêm hai bước nữa.
Cuối cùng thấy hàng xóm đang trộm, Lâm An An đỏ mặt chạy vội nhà.
Tin vui từ Nhà xuất bản Nguyên Ánh đến thứ Ba, sách duyệt!
Lưu Vệ Đông còn đích đến nhà thông báo.
“Đồng chí Lâm! Tin đây! Hai bản thảo mà cô gửi biên tập và duyệt xong bộ !”
“Biên tập Lưu, mời nhà!”
Lâm An An hồ hởi đón , lấy ngay loại ngon nhất pha mời khách.
“ giúp cô thương lượng xong tỉ lệ nhuận bút, giữ nguyên ở mức 5%.
Còn lượng in ấn, ban đầu giám đốc nhà xuất bản định duyệt 5.000 bản để thăm dò thị trường, vì dù cô cũng là tác giả mới…”
Lưu Vệ Đông đúng lúc đang khát, vội vàng đưa chén lên thổi thổi, uống liền mấy ngụm :
“ thật sự lạc quan về tác phẩm của cô. Dù cũng là bản song ngữ, hiếm đấy! Vì xin duyệt in mỗi quyển hai vạn bản.”
Lâm An An quá rành về con in ấn thời nay, nhưng từ năm ngàn lên tới hai vạn, là mức độ kỳ vọng nhỏ .
“Biên tập Lưu, thật lòng cảm ơn .”
Lưu Vệ Đông mỉm lắc đầu:
“Khách sáo gì chứ. In thử hai vạn bản xem thị trường phản ứng . Nếu , nhất định sẽ cố gắng hết sức để giành quyền lợi hơn cho cô.”
“Cảm ơn .”
Sau đó, Lưu Vệ Đông tiếp tục thêm về nhiều chi tiết cụ thể.
Ít nhất thì trong mắt Lâm An An, những “chiếc bánh vẽ” mà vẽ đều thành ý, kiểu nhân, hương vị, khiến mà thấy yên tâm, thấy tôn trọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-173.html.]
Bàn chuyện xong xuôi, Lâm An An áo khoác cùng ngoài.
“ định thủ tục xuất bản gấp. Ví dụ như quyển Lá thư mùa xuân, cực kỳ hợp với thời điểm hiện tại. Chờ đến mùa xuân là thể lên kệ …”
Hai trò chuyện bước khỏi đại viện quân khu.
Nào ngờ chạm mặt Thím Vương và Bác gái Hồ.
Thím Vương liếc Lưu Vệ Đông bao nhiêu , môi mấp máy, như gì thôi.
Bác gái Hồ thì đảo mắt liên tục, lòng đầy toan tính.
Chỉ thoáng qua, Lâm An An nhận ngay ý đồ của bà .
Cô vẫn nhớ gặp trong nhà vệ sinh công cộng, bà cũng là nhiều và chẳng mấy t.ử tế.
“Ô, thím Vương, trùng hợp ghê!”
“Đồng chí Lâm…”
Từ vụ xe buýt mà Sở Minh Chu mặt, Lâm An An chán ghét cái kiểu im lặng để khác đoán mò, lưng.
Cô thể cứ nào cũng chờ đến khi m.a.n.g t.h.a.i mới cho một đòn phủ đầu!
Cô chủ động xuất chiêu, ngăn chặn từ trong trứng nước.
Các bà thích “ăn dưa”, thì cô sẽ đút thẳng dưa miệng họ luôn!
Lâm An An mỉm gật đầu:
“ lúc thật, cháu đang ký hợp đồng xuất bản sách đấy ạ.”
“Cái gì? Xuất bản? Cô?”
Bác gái Hồ trố mắt ngạc nhiên.
Ấn tượng của bà về Lâm An An chẳng gì , thậm chí là cực kỳ tệ.
Trong đầu bà , một cô gái mà còn thấy trong nhà vệ sinh công cộng ăn xong lau miệng thì tư cách sách?
Lâm An An vuốt tóc, nhẹ nhàng đáp:
“ đó, biên tập viên đích đến mời . Cháu đang tới nhà xuất bản ký hợp đồng. Đến lúc sách mắt, cháu nhất định sẽ gửi tặng các thím mỗi một quyển nhé!”
Bác gái Hồ nhíu mày, chẳng buồn lọc lời:
“Biên tập viên? Là… là á?”
Lưu Vệ Đông đẩy gọng kính, liếc bà hai cái.
Cũng dám mở miệng bừa, dù đây cũng là đại viện quân khu, lỡ bà là vợ lãnh đạo thì phiền to.
Lâm An An ung dung giới thiệu:
“Đây là Biên tập Lưu của Nhà xuất bản Nguyên Ánh, lớn nhất Tây Bắc đấy ạ.”
“A…?”
Bác gái Hồ còn định gì, liền Thím Vương kéo tay .
Thím Vương gượng gạo:
“Đồng chí Lâm giỏi thật, còn xuất bản sách, thật đáng ngưỡng mộ…”
Lâm An An xua tay:
“Cũng tàm tạm thôi ạ. Vậy chúng xin phép , hai thím cứ thong thả nhé.”
Lưu Vệ Đông gật đầu, theo Lâm An An rời , chẳng thèm quan tâm đến mấy gương mặt đang đổi xoành xoạch phía .
Tới nhà xuất bản, Lâm An An cẩn thận kỹ từng điều khoản trong hợp đồng.
Xác nhận thứ sai sót, cô liền ký tên.
Lưu Vệ Đông đưa tay mặt Lâm An An:
“Đồng chí Lâm, hợp tác vui vẻ! Tiếp theo chúng sẽ tiến hành xuất bản theo đúng kế hoạch.”
Lâm An An nhẹ nhàng bắt tay với :
“Cảm ơn.”
Lưu Vệ Đông gọi thêm hai đồng chí trẻ tuổi đến, là của bộ phận tuyên truyền.
“Đợt quảng bá đầu tiên chắc chắn sẽ qua báo chí, nhà xuất bản chúng nhiều kênh truyền thông giấy. Nếu lô sách đầu tiên bán đạt kỳ vọng, chúng sẽ tổ chức ký tặng sách, tăng độ nhận diện cho sách và cho đồng chí Lâm.
Ngoài , như quyển Đom đóm, thấy thể tổ chức một vài buổi chia sẻ sách nhỏ tại trường học, thư viện để thu hút thêm độc giả. Hiện nay quan tâm đến giao lưu văn hóa, mà sách là bản song ngữ, nếu điều kiện, còn cơ hội đưa …”
Mọi việc bàn bạc xong, Lâm An An liền cáo từ rời .
Trời dần tối.
Chiều đông lạnh giá, gió thổi mạnh khiến Lâm An An khỏi kéo chặt áo khoác.
Hai bên đường, đèn đường lượt sáng lên, ánh sáng vàng nhạt tỏa thành từng vòng sáng nhẹ, hòa cùng chút hoàng hôn còn sót nơi chân trời.
Lâm An An lên xe buýt trở về đại viện quân khu, tâm trạng thoải mái.
Nghĩ buổi gặp với Lưu Vệ Đông hôm nay, và kế hoạch quảng bá mà nhà xuất bản đưa , cô cảm thấy tràn đầy hy vọng, mong chờ tương lai.
Xe buýt ngang qua một quảng trường nhỏ, đột nhiên phanh gấp, nhiều ùa lên xe.
Lâm An An vô tình ngoài cửa sổ, bắt gặp một bóng quen thuộc…