Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 172

Cập nhật lúc: 2025-11-26 03:21:04
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Chị ơi!” Vừa bảo chị gái tới, Lâm T.ử Hoài liền ba chân bốn cẳng chạy đến.

Thấy trong văn phòng chỉ còn Lâm An An và Phan Quốc Dương, do dự, lao thẳng .

Phía còn một cô gái trẻ cùng, Lâm An An nhận ngay, đó là Đỗ Quyên, một trong những giọng ca chính của đoàn văn công, hình như bằng tuổi Lâm T.ử Hoài, mới trưởng thành lâu.

“Chị An An~” Đỗ Quyên cũng tươi chào hỏi.

Lâm An An đưa giỏ đồ cho T.ử Hoài:

“Cơm bát bảo, chị để dành cho em hai phần.”

“Thật á?” T.ử Hoài vui mừng nhận lấy, thấy rút một phần, đưa thẳng cho Đỗ Quyên:

“Đây là đặc sản Tô Châu đó, nếm thử .”

“Ơ… cái …” Đỗ Quyên mặt đỏ bừng, vẻ ngại ngùng dám nhận.

T.ử Hoài thấy cô dám đưa tay , bèn nhét thẳng tay cô:

“Chị đấy, cứ cầm mà ăn.”

Lâm An An nhướng mày, liếc sang Phan Quốc Dương như thể ngầm : Có chuyện nha…

“Cảm ơn T.ử Hoài, cảm ơn chị An An!”

“Không .”

Phan Quốc Dương liếc hai trẻ mặt, trêu:

“T.ử Hoài , chia phần cho Đỗ Quyên, những khác trong đoàn thì ?”

T.ử Hoài khựng , mặt thoáng chút lúng túng, tai còn ửng đỏ:

“Anh Phan đừng đùa nữa, Đỗ Quyên là bạn của mà…”

Câu trả lời ngô nghê lệch hướng.

Thấy khí bắt đầu lúng túng, Lâm An An liền đổi đề tài, hỏi han tình hình của em trai.

Hai chị em chuyện những điều vụn vặt đời thường, bầu khí nhanh chóng ấm .

lúc đó, Lục Thanh trở về, mặt mày tươi rói:

“Chị dâu, tin vui!”

Thấy sắp chuyện cần bàn, Phan Quốc Dương cũng hiểu ý, dẫn T.ử Hoài và Đỗ Quyên ngoài .

Lục Thanh phấn khởi đến mức gần như giấu nổi:

“Hồi nãy đoàn trưởng tình cờ mặt, xem qua bài hát mới của chị dâu liền khen ngớt lời!”

“Vậy thì quá, còn lo mấy sếp hài lòng …”

“Yên tâm, tài năng của chị dâu ai cũng công nhận hết. Giờ đoàn trưởng nhờ bàn bạc với cô vụ giá cả, họ , cô chỉ cần giá hợp lý, thì sẽ mặc cả !”

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Lâm An An mím môi, trong lòng thầm bật :

“Lục Thanh đúng là cáo già, chơi chiêu tâm lý đây mà.”

Đoàn văn công là nơi giàu nhất nhì quân khu Tây Bắc, nếu kéo co thì đừng trách cô chơi lớn.

“Lục chỉ đạo viên ,”  Cô , giọng mềm rõ, “Bài hát chắc chắn sẽ mang hiệu ứng tích cực cho đoàn, cũng tính toán gì , chỉ cần trả đúng giá thị trường của một ca khúc chất lượng cao hiện nay, ba ngàn đồng, thấy thế nào?”

“Cái gì cơ?”

Nụ của Lục Thanh lập tức cứng đờ.

Ba ngàn?!

Cô dọa !

Trên thị trường hiện tại, một bài hát đến mấy cũng chỉ tầm một ngàn là cùng, đây mà gọi là “ tính toán” ?!

Lục Thanh suýt nữa khen thêm mấy câu nữa, nhưng nghẹn trong họng.

“Có chuyện gì ?” Lâm An An nghiêng đầu, ánh mắt ngây thơ nhưng miệng thì mím .

Lục Thanh hắng giọng, nhanh chóng lấy bình tĩnh.

Trong đầu đang cân nhắc cấp tốc.

Giá ba ngàn quả thật vượt xa dự tính, nhưng… bài “Lao Tới”quả thực xuất sắc, từ ca từ, giai điệu đến khí chất đều phù hợp với định hướng hiện tại của đoàn văn công.

Nếu đưa lên sân khấu, thể trở thành tiết mục chủ lực, gây tiếng vang lớn.

Lục Thanh chạm ánh của Lâm An An, đôi mắt như .

Biết là ép nổi, dứt khoát… vứt luôn mặt mũi sang một bên:

“Chị dâu ~” Vừa gọi, rót , giọng đượm vẻ dỗ dành: “Chắc cô nắm tình hình thị trường nhạc bây giờ… dạo ế ẩm lắm…”

“Ồ? Thật ?”

Lâm An An chớp mắt, mỉm vô tội:

hỏi đoàn ca múa nhạc thành phố , bán bài ba ngàn là quá hợp lý! tính đấy, giác ngộ cao, một lòng một chỉ đóng góp cho sự nghiệp văn nghệ của tổ chức, chứ vì tiền.”

Khóe miệng Lục Thanh giật giật.

Anh thật sự tiếp tục dây dưa với mớ lý lẽ trời đất của cô.

Thẳng thừng giơ một ngón tay lên:

“Vấn đề là liên quan đến ngân sách đoàn, mức tối đa phê duyệt chỉ tám trăm. Thôi , trả cô một ngàn.”

“Chốt đơn!”

“Hả?”

Lâm An An chớp chớp mắt nữa, giọng vô cùng thành khẩn:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-172.html.]

“Sao ? Vì tổ chức thì hai ngàn cũng tiếc, đều là một nhà mà!”

Lục Thanh: “…”

Sớm … lẽ nên tám trăm từ đầu…

Thấy gương mặt Lục Thanh nghệt như nuốt ruồi, Lâm An An mỉm “ban phát chút ân huệ”:

“Bài hát đơn giản nhé. Vừa khí thế hào hùng, đậm chất yêu nước, ý nghĩa thì khỏi bàn. Phối khí với nhiều loại nhạc cụ, thể tiết mục múa, phù hợp cho hợp xướng nam nữ hoặc tổ hợp ca múa nữa kìa, chiều sâu. Đến lúc đó sẽ giúp các biên đạo luôn, đảm bảo cả tiết mục sẽ bùng nổ.”

Lục Thanh liếc cô đầy nghi hoặc, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:

“Được , quyết .”

Một ngàn đồng, thanh toán tại chỗ.

Tiền nhét trong một cái phong bì dày cộp.

Lâm An An cầm tiền xong, cả lập tức như nạp năng lượng, tỉnh táo rạng rỡ.

đoàn văn công thêm một lúc, mấy trưởng ban kéo nhờ giúp việc nọ việc , cô cũng sảng khoái đồng ý hết.

Tâm trạng đến mức nhảy cẫng lên!

Tiền lương của Sở Minh Chu một tháng chỉ tầm tám mươi đồng, mà cô chỉ động tay động não chút xíu, kiếm bằng cả năm của .

Quả là một ngày đại thắng!

Về đến nhà, Sở Minh Chu mặt, đang vác củi bếp.

“Chồng yêu ơi~~”

Lâm An An hí hửng bước , như con bướm sà tới bên , ‘chụt’ một cái thật to lên mặt , đắc ý rút phong bì lắc lắc mắt :

“Anh xem nè!”

Sở Minh Chu khựng trong thoáng chốc, màn thể hiện đột ngột của vợ cho ngơ .

“Vợ hôm nay kiếm một ngàn đồng đấy! Giỏi ?”

Sở Minh Chu liền đặt bó củi qua một bên, sợ va bẩn cô, để mặc cô ôm eo lắc lư.

“Gì cơ? Nhiều á?”

“Ừ hứ~”

“Vào nhà .”

Anh xếp củi bếp, rửa tay sạch sẽ, dắt cô phòng chính xuống.

Nhận lấy phong bì từ tay cô, cảm nhận độ dày , thoáng giật , nhưng đó liền đưa cho cô:

“Giữ kỹ nhé. Vợ giỏi thật đấy.”

Lâm An An bật “phì” một tiếng.

Giọng khen thì khô khan, nét mặt thì cứng đơ, mà buồn c.h.ế.t mất.

“Cảm ơn khen ~”

Sở Minh Chu phản ứng sự trêu chọc, chỉ lặng lẽ lấy túi chườm ấm bên cạnh đặt tay cô, nắm lấy bàn tay lạnh đỏ của cô, hà một cái, nhẹ giọng trách:

“Găng tay ? Tay đỏ hết cả lên .”

Lâm An An , ánh mắt thoáng lay động.

Người đàn ông mặt bao nhiêu tiền như , mà chỉ quan tâm đến đôi bàn tay lạnh của cô.

“Găng tay để T.ử Hoài cầm hộ , em quên lấy .”

“Đói ? Vẫn còn nồi hầm cuối cùng trong bếp, Tiểu Lan đang trông lửa.”

“Em đói .”

Nghe , Sở Minh Chu khẽ siết tay Lâm An An một cái thật nhẹ, giọng dịu dàng:

“Vậy em cứ đây sưởi ấm tay , bếp giúp một chút, cố gắng để em ăn sớm nhé.”

Nói xong, dậy, thẳng về phía căn bếp.

Lâm An An bóng lưng , cảm giác như tim đang tan chảy.

Sở Minh Chu vẫn luôn như , sự quan tâm của ồn ào, chẳng phô trương, nhưng cực kỳ tỉ mỉ và dịu dàng đến mức khiến chẳng thể ngó lơ.

chuẩn “đàn ông kiểu mẫu cho gia đình”.

Nghĩ thấy sai sai, là Sở Minh Chu đó!

Là đoá hoa cao lãnh nổi tiếng của quân khu Tây Bắc, lạnh lùng nghiêm nghị, ai gặp cũng dè chừng.

Chứ kiểu dễ gần mà ai cũng dám nghĩ đến.

Túi chườm trong tay chỉ sưởi ấm bàn tay, mà còn ấm cả lòng.

Chẳng bao lâu , Sở Minh Chu và Sở Minh Lan từ bếp bước , mỗi bưng một món nóng hổi còn bốc khói nghi ngút.

Bốn trong nhà rửa tay sạch sẽ bàn, bắt đầu bữa tối.

Một bữa cơm vô cùng bình thường, thế mà hôm nay Lâm An An nhiều hơn hẳn ngày.

Trước đây một phiên dịch, một diễn ở đoàn văn công, tổng cộng chỉ kiếm 420 đồng.

Số tiền hề dễ dàng, đều là những cố gắng gồng , kiệt sức mới .

thì khác.

Chỉ cần nhẹ nhàng một bài hát, cầm về tận một ngàn đồng, mà trong thời buổi , đó là một món tiền hề nhỏ.

Loading...