Sở Minh Chu Lâm An An đang phồng má tức giận, đành thả lỏng vòng tay chút ít, nhưng vẫn nhẹ nhàng ôm lấy cô, giọng đầy bất lực:
“An An, vô lý, mà là… xót em.”
Lâm An An hừ nhẹ hai tiếng:
“Em bằng giấy mà yếu đuối đến thế. Em chỉ nấu chút đồ ngon chia cho , cũng coi như giúp kết chút nhân tình nghĩa lý thôi.”
Thật , là cô cho chính .
Ánh mắt sâu thẳm của Sở Minh Chu tối , cô lâu mới chậm rãi cúi đầu, c.ắ.n một cái nữa lên cổ cô.
“Anh thấy… hình như em vẫn còn dư sức quá đấy.”
Lâm An An: “?”
Mặt cô đỏ ửng, thở rối loạn, đẩy lắp bắp:
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Anh… đắn chút ! Ban ngày ban mặt mà…”
Giọng cô lẫn chút gấp gáp, ánh mắt lén lút liếc cửa, căng thẳng đến mức tay chân luống cuống.
Cổ của Sở Minh Chu ửng đỏ một mảng, vòng tay siết chặt, đè cô ngực, trầm giọng:
“Đừng nhúc nhích.”
Lâm An An cảm thấy ánh mắt như cái móc câu, móc trúng cả hồn vía cô mất.
“Bây giờ thì … em sợ đấy…”
Sở Minh Chu khẽ bật , tiếng trầm thấp rung lên trong lồng ngực.
Anh dừng động tác, nhưng vẫn siết cô trong vòng tay, trán tựa trán, nhẹ nhàng cọ cọ như đang quyến luyến chẳng rời xa:
“Được , thì để dành đến tối…”
“Sở Minh Chu!”
Một lúc , mới chịu nghiêm túc trở , chỉ khẽ đáp “Ừ”, dỗ cô ngủ trưa.
Ánh nắng trưa dịu dàng rọi qua khung cửa sổ, Lâm An An trong lòng , yên phút nào: lúc thì lăn bên , khi xoay bên , tim thì đập liên hồi, hai má đỏ bừng mãi hạ nhiệt.
Nếu là bình thường, cô ngủ trưa ít nhất một tiếng. hôm nay lòng cô cứ lơ lửng tận , chợp mắt nổi.
Sở Minh Chu nhắm mắt, khóe môi khẽ cong, tay vỗ nhẹ lưng cô nhịp nhàng, mặc kệ cô lăn qua lăn cũng vạch trần.
Đến giờ, Sở Minh Chu dậy , Lâm An An cũng hí hửng theo .
“Em qua đoàn văn công chút, mang cơm bát bảo cho T.ử Hoài.”
“Ừ, để đưa em .”
Lâm An An vội lục trong ngăn kéo bàn lấy một phong thư:
“Đây là bài hát mới em cho đoàn văn công, tiện thể mang theo luôn.”
Ca khúc tên “Lao Tới”, giai điệu bắt kịp xu hướng hiện tại: tươi sáng, tràn đầy sức sống và hy vọng.
Cô định đem bán với giá cao, dù thì Lục Thanh cũng từng : đoàn văn công chẳng thiếu tiền.
Tuần cô bệnh viện tái khám, tốn bao nhiêu, phòng vẫn hơn.
Cô chuẩn mấy phần cơm bát bảo, cho giỏ cùng Sở Minh Chu khỏi nhà.
Ánh nắng buổi trưa nhẹ nhàng rải xuống mặt đường, kéo dài bóng hai , thi thoảng còn chồng lên , trông ấm áp mật.
Không lâu , hai đến đoàn văn công.
Sở Minh Chu chẳng nhiều, chỉ giúp cô chỉnh khăn quàng:
“Làm xong thì về sớm một chút. Nếu Lục Thanh nhờ giúp gì, em thể từ chối.”
“Rồi ~ Biết mà~”
“Ừ.”
Anh rời , Lâm An An thì rành đường nên nhanh chóng bước bên trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-171.html.]
“Ơ kìa, đồng chí Lâm đến ?”
“T.ử Hoài ? Nãy còn thấy . Mau gọi , bảo chị gái tới!”
Mặt nào cũng là gương mặt quen thuộc, ai nấy đều niềm nở lễ độ.
“An An!” Phan Quốc Dương đang trao đổi với bên kỹ thuật ánh sáng thì thấy cô liền gọi với:
“Lại đây!”
Lâm An An mỉm gật đầu với :
“Anh đang bận hả?”
“Không bận, cô đến tìm T.ử Hoài ?”
“Ừ, nhưng thực đến tìm Lục chỉ đạo viên mới là chính.”
Lâm An An giơ giỏ lên lắc lắc:
“Tiện thể mang chút đồ ăn cho .”
Cô vội mở lớp vải bông đậy giỏ, dù cô chỉ chuẩn cho một vài thiết, lỡ để khác thấy thì cũng ngại.
Phan Quốc Dương khựng một chút, nhưng vẫn thoải mái nhận lấy:
“Cảm ơn cô nhiều, Lục chỉ đạo viên đang trong phòng việc, dẫn cô qua.”
“Vâng.”
Tới cửa văn phòng của Lục Thanh, Phan Quốc Dương gõ nhẹ mấy tiếng.
Nghe bên trong vọng tiếng “Mời ”, mới đẩy cửa, hiệu cho Lâm An An .
Lục Thanh đang chăm chú xem văn kiện bàn.
Nghe tiếng động, ngẩng đầu lên, lập tức nở nụ tươi rói:
“Chà, chị dâu đến ? Mau !”
Lâm An An mỉm tiến lên, đặt chiếc giỏ lên chiếc bàn bên cạnh:
“ chút cơm bát bảo đặc sản Tô Châu mang cho ăn thử.”
Vừa , cô mở lớp vải bông , bên trong là những phần cơm bát bảo bọc gọn trong túi ni lông, cô lựa chọn phần mắt nhất để mang theo.
Lục Thanh tròn mắt ngạc nhiên:
“Ôi trời, món kho cô còn nhớ đến giờ, nay thêm món cơm bát bảo, đúng món thích!”
Lâm An An lắc đầu , lấy một phần đưa cho , lấy thêm vài phần khác đưa cho Phan Quốc Dương:
“Đây là cho Trưởng ban Bách, Trưởng ban Hà, phiền chuyển hộ giúp .”
“Không vấn đề gì, lát nữa mang qua liền.”
Sau khi chia xong, trong giỏ chỉ còn hai phần cuối cùng, là chuẩn cho T.ử Hoài.
Thấy tâm trạng Lục Thanh hôm nay khá , Lâm An An xuống chiếc ghế gần bàn việc, mỉm rút trong túi áo một chiếc phong bì:
“Đây là bài hát mới tranh thủ lúc rảnh, xem thử thế nào.”
Nụ môi Lục Thanh khựng , hai mắt sáng lên, vội vã nhận lấy phong bì, ánh vui mừng thoáng qua rõ ràng.
“Bài mới hả? Vậy thì càng xem kỹ.”
Anh lập tức mở phong bì, lôi tờ giấy chứa lời và nhạc , chăm chú .
Vừa , theo bản năng ngân nga theo giai điệu, nét mặt liên tục biến đổi theo từng câu chữ.
Lâm An An im lặng, mỉm gì.
Cô quá tự tin ca khúc .
Dù thì cô còn mang trong đầu cả kho tàng âm nhạc mấy chục năm .
Chỉ cần khéo chọn giai điệu phù hợp với thị hiếu hiện tại, thêm chút sáng tạo và tinh chỉnh là đủ khiến kinh diễm.
Một lúc lâu , Lục Thanh mới đặt tờ giấy xuống, trong mắt ngập tràn xúc động:
“Tốt quá! Xuất sắc! Bài hát hợp với nhu cầu của đoàn văn công, như thể riêng cho chúng !”
Lâm An An thấy hài lòng thì cũng thấy dễ chịu:
“Miễn là hợp là .”
Lục Thanh trầm ngâm một lát, bảo cô chờ một chút, đó ôm bản nhạc, chạy vội ngoài.