Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 17

Cập nhật lúc: 2025-10-24 03:50:31
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đới Lệ Hoa đập mạnh đùi bật dậy, tức đến mức tới lui mặt hai :

“Cậu xem mới mấy ngày thôi? Cậu con nhỏ vong ân bội nghĩa đó cho mê ! Nó giúp gì cho hả? Với cái thể ốm yếu đó, việc gì? Đào đất ?”

Lông mày Sở Minh Chu nhíu chặt. Nói đến mấy chuyện lao động chân tay, đúng là Lâm An An nổi thật, với dáng yếu ớt đó, mấy bước như sắp bay theo gió…

việc phiên dịch thì thể rõ, nhất là khi Tống Kiến Dân rời quân ngũ.

Sở Minh Chu bất lực thở dài:

“Bình thường chị vẫn là hiểu chuyện, những lời thể tin bừa. Người ở bên Lâm An An là em, em thấy rõ hơn ngoài.”

Người ngoài?

Đới Lệ Hoa câu cho mặt lúc trắng lúc đỏ. Trong lòng chị cũng hôm nay đúng là nóng nảy, chí ít thì cũng nên cãi với lớn tuổi.

Chỉ là nhất thời tức giận, kịp suy nghĩ kỹ.

Tống Kiến Dân bên cạnh cũng rõ đại khái sự việc, liền :

“Lệ Hoa, Minh Chu đúng đấy. Mình thể chỉ một chiều kết luận. Dù Lâm An An cũng là vợ của Minh Chu.”

Đới Lệ Hoa lườm chồng một cái, sang Sở Minh Chu, sắc mặt phần hối :

“Được , cuối cùng hóa của hết ? đây là lo cho ai chứ?”

Thấy thái độ chị dịu , Sở Minh Chu cũng hòa hoãn giọng:

“Em hiểu tâm ý của chị, nhưng em .”

Đới Lệ Hoa phịch xuống ghế, khoanh tay ngực, vẫn còn giận:

chẳng sợ lừa thôi , mà giờ sang trách . Cái con nhỏ Lâm An An , từng năm thèm lộ mặt, nhất quyết đòi ly hôn, giẫm lên thể diện của thương tiếc, giờ về còn định gì nữa?”

“Đừng nữa.”

Ánh mắt Đới Lệ Hoa Sở Minh Chu đầy phức tạp…

Sở Minh Chu… chẳng lẽ thích con bé đó ?

Một câu cũng cho nữa ?

Đới Lệ Hoa liếc chồng, Tống Kiến Dân cũng đang chị. Vợ chồng sống với nhiều năm, ánh mắt đủ để cô hiểu chồng đang nghĩ gì.

Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn

Tống Kiến Dân suy nghĩ một chút, nhẹ giọng khuyên:

“Lệ Hoa, em đừng chấp nữa, chỉ là hiểu lầm thôi, gỡ là xong. Mà tính em cũng nên sửa bớt , cứ nóng nảy thế mãi, dễ mất lòng lắm.”

Đới Lệ Hoa trừng mắt chồng:

“Chỉ giỏi nịnh!”

Tống Kiến Dân khẽ lắc đầu bật , đưa tay vỗ nhẹ vai Sở Minh Chu:

“Thế , ngày mai với Lệ Hoa đến nhà em một chuyến, lời xin với em dâu và thím, Minh Chu, em thấy ?”

“Kiến Dân!” Đới Lệ Hoa rõ ràng vui.

Tống Kiến Dân trừng mắt chị một cái:

“Nghe .”

Đới Lệ Hoa im lặng một lúc, mím môi, cuối cùng cũng gật đầu:

“Được , mai chúng sẽ qua. Minh Chu, tỉnh táo một chút đấy. Nếu con bé đó mà dám chuyện gì với , đầu tiên đồng ý chính là .”

“Vâng.”

Nói rõ ràng xong, cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng Sở Minh Chu cũng coi như gỡ xuống.

“Chị Lệ, lúc thím Vương gì với chị về Lâm An An?”

Câu hỏi thẳng thắn khiến Đới Lệ Hoa sững :

“Thím Vương? Bà .”

“Không ?”

Đới Lệ Hoa lập tức phản ứng, do dự một lúc, sự thúc giục của Tống Kiến Dân, cuối cùng cũng kể chuyện.

Thì mấy ngày nay trong đại viện truyền tai rằng Lâm An An mới đến mấy hôm ve vãn một thanh niên trí thức, cả hai thường xuyên qua , hành vi mờ ám, đạo đức tệ hại, ảnh hưởng đến nề nếp của đại viện…

Không những , Lâm An An còn ý với Vương Hổ, may mà Vương Hổ lập trường vững vàng, cương quyết từ chối nên mới để Lâm An An đạt mục đích.

Sở Minh Chu: “……”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-17.html.]

Sở Minh Chu rời khỏi nhà họ Tống với sắc mặt đen kịt.

Trước khi còn lạnh mặt với Đới Lệ Hoa.

Bên phía Tân Hoa Xã, bộ quá trình ghi hình tất. Phóng viên Trần và các đồng nghiệp sẽ rời khỏi Tây Bắc chiều nay.

Vốn dĩ chuyện tiễn họ liên quan đến Sở Minh Chu, phụ trách tiễn khách cũng sắp xếp từ .

Thế nhưng Sở Minh Chu đầu trở đơn vị, đích danh gọi Vương Hổ theo tiễn đoàn, bản đích tiễn phóng viên Trần.

Mọi hiểu chuyện gì xảy

“Mẹ vợ cảm tình với phóng viên Trần, đặc biệt chuẩn khá nhiều đặc sản địa phương để mang theo ăn dọc đường. Lòng của lớn thể phụ.”

Nghe Sở Minh Chu , phóng viên Trần là vui nhất. Nhắc đến đồ ăn Lâm nấu, thật sự thèm:

“Vậy thì quá , thôi thôi, sẽ xe của Sở doanh trưởng, mấy cứ đến ga , vòng qua một chút đến .”

“Được, nhưng đừng lỡ tàu đấy.”

“Không thể .”

Lúc Sở Minh Chu đưa phóng viên Trần về đến nhà thì là năm giờ chiều, đúng thời điểm mỗi nhà đang chuẩn bữa tối.

Hôm nay tuyết, thời tiết cũng khá , ngoài nhiều hơn.

“Vương Hổ, về nhà lấy ít bánh nướng mang cho phóng viên Trần.”

Sở Minh Chu dặn dò.

Vương Hổ sững . Đây là đầu tiên doanh trưởng mở miệng mượn đồ dùng tư nhân, còn là đồ ăn…

Tuy cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng hỏi nhiều, chỉ “” một tiếng đầu chạy về nhà.

Phóng viên Trần vội xua tay từ chối, nhưng cản nổi.

“Không cần khách sáo , để lấy.”

“Anh còn bảo đừng khách sáo! Các mới là khách sáo quá, khiến thấy ngại ghê.”

Phóng viên Trần bước cửa, Sở Minh Chu những đóng cửa mà còn mở toang cả cửa lớn.

Chỉ cần ai ngang qua là thể thấy rõ quang cảnh trong phòng khách.

Mẹ Lâm thấy phóng viên Trần đến chào tạm biệt liền bỏ ngay cái xẻng nấu ăn, bước tới bắt chuyện.

Đứa nhỏ thật, khi còn nhớ ghé chào, nhiệt tình bao!

“Đặc sản quê nhà ? Có , còn nhiều lắm!”

Phóng viên Trần mà như méo, trong lòng thì ngượng chín mặt.

Hiển nhiên là thím gì cả…

Sở Minh Chu gật đầu với , giải thích gì thêm, dậy giúp Lâm đóng gói.

“Cái … cái …”

“Tiểu Trần, đừng khách sáo. À, An An, con địa chỉ nhà cho Tiểu Trần .”

“Hả? Dạ, .”

Phóng viên Trần và Lâm An An , đều chút ngơ ngác.

“Tiểu Trần , nhớ thư về nhà nhé. Nếu ăn gì, cứ với thím, thím sẽ nhờ gửi cho. Chú cháu quen nhiều lắm, thường xuyên Bắc Kinh…”

Thì thím là chủ ý .

Nói cảm động thì là dối.

Phóng viên Trần cũng từ chối nữa, vui vẻ nhận lời.

Tiếng rôm rả vang từ căn nhà cấp bốn của nhà họ Sở, ít ngang qua đều .

 

Loading...