Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 166
Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:18:23
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhà ăn cơ quan, cũng chính là nhà ăn bên ngoài của Quân khu Tây Bắc, cuối cùng cũng sắp mở cửa hoạt động trở .
Vợ chồng Trần Thiết Trụ tiếp quản suôn sẻ, dọn dẹp nhà ăn đấy, chỉnh tề.
Việc thành công, họ ơn nhất chính là cô em gái đồng hương Lâm An An.
Thời gian mở cửa trở ấn định là mùng Một tháng Hai âm lịch.
Vợ chồng Trần Thiết Trụ đích đến mời, bảo Lâm An An dẫn cả nhà đến ăn, nhất định sẽ để dành cho họ những món ngon nhất.
Lâm An An giờ từng đến nhà ăn quân khu, liền nhận lời ngay.
Cô nghĩ nhân tiện quen đường luôn, nếu ở nhà một thì cũng thể đó ăn, đỡ nấu nướng.
Sáng hôm
Tuy là “hoạt động trở ”, nhưng với vợ chồng Trần Thiết Trụ thì đây chẳng khác gì một khởi đầu mới. Họ còn chuẩn chút khí lễ lạt, tổ chức một nghi thức khai trương nho nhỏ.
Trước cửa nhà ăn treo hai chiếc đèn lồng đỏ lớn, bên cạnh còn bày mấy chậu hoa nhựa sặc sỡ, khiến cho khung cảnh vốn phần cũ kỹ của nhà ăn trở nên rộn ràng hẳn lên.
Vợ chồng Trần Thiết Trụ ở cửa, mặt mày rạng rỡ, nhiệt tình chào đón từng vị khách đến.
Lâm An An tới từ sớm, nhưng chỉ một . Không còn cách nào, hai đứa trẻ thì học, còn Sở Minh Chu thì bận việc trong doanh trại.
“Anh Trụ, chị dâu, chúc mừng hai nha!”
Lâm An An đưa quà mừng, món gì giá trị, nhưng thiết thực, hai chiếc tạp dề tay dài, cô đo kích thước theo cặp vợ chồng mà may riêng, chất liệu chống dầu chống nước, hợp dùng trong bếp.
“Ôi chao, An An đến ! Mau trong , nhưng mà em mang cái …”
Vợ Trần Thiết Trụ thiết kéo tay Lâm An An dẫn bên trong, nhưng khi thấy cô mang quà, phần ngại ngần.
“Em tự chút đồ thôi mà, gì , chị đừng khách sáo.”
Cuối cùng cũng nhờ Trần Thiết Trụ gật đầu, chị dâu mới cẩn thận nhận lấy món quà.
Bước bên trong, Lâm An An phát hiện nhà ăn sửa sang . Tường và sàn nhà đều mới, tường còn treo vài bức tranh mang phong cách quân đội. Không gian gọn gàng, sạch sẽ, bàn ghế xếp ngay ngắn.
“Anh Trụ, nhà ăn quá trời luôn đó!” Lâm An An thật lòng khen ngợi.
“Haha, dọn dẹp mất mấy ngày liền đấy, chỉ mong ăn uống thoải mái. Mọi cứ nghỉ, chuẩn cơm, sắp dọn . An An cứ coi như ăn bữa cơm mật với chị thôi.”
“Vâng ạ.”
Chị dâu Trần tiếp tục trò chuyện cùng Lâm An An, giới thiệu về nhà ăn:
“Thật nhà ăn cơ quan thể so với mấy chỗ bên ngoài, điều kiện dư dả gì, chủ yếu là ăn no đủ. món chính thì đa dạng lắm, ngày thường màn thầu, sủi cảo, cơm trắng, thỉnh thoảng còn cả quẩy chiên, bánh rán nữa.
Còn món mặn và rau thì phụ thuộc nguồn cung từ nông trường quân đội. Như cải trắng, khoai tây, củ cải, rau xanh… đều đủ. Thịt thì chủ yếu là thịt heo, thỉnh thoảng cá, nếu chỉ tiêu mổ bò mổ dê thì chị cũng sẽ nấu…”
Vừa , chị đưa Lâm An An tham quan khắp nơi trong nhà ăn.
Tới gần cửa bếp, Lâm An An trong thấy nguyên liệu sắp xếp gọn gàng, dụng cụ bếp thì sáng bóng, bếp là chiếc nồi gang lớn, bên trong mấy đang nấu nướng.
“Chị dâu, hai chuẩn kỹ lưỡng thật đấy, chu đáo.”
“Chứ còn gì nữa, tiếp quản nhà ăn thì cho đàng hoàng! Vệ sinh, hương vị, phục vụ, thứ nào cũng thể lơ là.”
Cả nhà ăn cũng lớn lắm, một vòng là thấy hết cảnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-166.html.]
Lâm An An hài lòng, ít nhất thì vệ sinh sạch sẽ, hơn nữa Trần Thiết Trụ là tay nghề thật sự, chắc chắn sẽ dễ ăn quen.
Cô liếc bảng giá, đúng là chăng!
Lâm An An bắt đầu tính toán : thể thường xuyên tới ăn thôi.
“Vợ , An An, ăn cơm thôi!”
Chẳng bao lâu, từng đĩa thức ăn nóng hổi Trần Thiết Trụ bưng bàn.
Có sườn, cà tím xào đậu đũa, đậu phụ xào khô, thêm hai món đặc sản Tô Thành, đây là những món mà đặc biệt chuẩn cho Lâm An An, chẳng vì lý do gì khác ngoài mong cô thể nếm hương vị quê nhà.
“An An, mau nếm thử , Trụ nấu ăn ngon lắm đó!” Chị dâu Trần nhiệt tình mời.
“Vâng ạ.”
Lâm An An gắp một miếng sườn cho miệng, thịt mềm thơm, đậm đà vị ngọt, béo mà ngấy, “Ngon quá trời!”
Trần Thiết Trụ hiền lành, “Thích thì ăn nhiều , ăn gì cứ báo với một tiếng, nấu cho.”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
“Em cảm ơn Trụ.”
Ba ăn trò chuyện.
Chị dâu Trần là cực kỳ chu đáo, đang chuyện bỗng hỏi:
“An An, em hiểu rộng, chị hỏi cái nhé, nhà ăn phục vụ chủ yếu là quân nhân và nhà quân nhân, thì đến từ khắp nơi, khẩu vị chắc chắn khác , chị sợ nấu cũng lòng hết. Nếu là em, em cách gì ?”
Lâm An An suy nghĩ một lúc. Ở thời hiện đại, vấn đề vốn dễ xử lý, nhưng trong cảnh nhà ăn hiện tại thì nhiều giới hạn, thể áp dụng cách .
“Em nghĩ thể đặt một hộp góp ý, để ghi ý kiến về món ăn, hai chị dựa đó mà điều chỉnh thực đơn và khẩu vị. Cách giúp hiểu nhu cầu, thể cải thiện dần dần.
Ngoài , theo thông báo phân phối của nông trường quân đội, chị thể lên thực đơn , thông báo sớm để hôm nào món gì, ví dụ thứ Hai, Tư, Sáu gì, thứ Ba, Năm, Bảy gì. Tránh tình trạng hôm đó mới công bố, chủ động thì cũng dễ tính toán.”
“Ý kiến quá!” Trần Thiết Trụ mắt sáng lên. “An An, em đúng là nhiều sáng kiến thật.”
Chị dâu Trần cũng gật đầu liên tục, “Trước đây chị lo mãi, sợ lòng. Giờ thì , hướng rõ ràng, chị thấy yên tâm hẳn. Cảm ơn em nhiều nha!”
Lâm An An mỉm xua tay:
“Chị dâu, chị đừng khách sáo. Em chỉ góp chút ý kiến để giúp nhà ăn hoạt động hơn, để ăn uống thoải mái. Em cũng chỉ là nghĩ linh tinh thôi, hiệu quả thì còn thử mới .”
Trần Thiết Trụ liền tiếp lời:
“Vậy thì cứ thử cách , thì điều chỉnh .”
Ăn xong bữa cơm, Lâm An An cũng nán lâu, cô cáo từ về.
Dù cô cũng chẳng giúp việc gì, mà vợ chồng Trần Thiết Trụ cũng sẽ để cô động tay việc.
Trong nhà ăn còn hàng đống việc đang chờ hai họ giải quyết, cô mà ở nữa thì thành điều.
“Được , An An thong thả nhé, thời gian thì đến chơi.” chị dâu Trần tươi .
“Vâng ạ, chắc chắn .”
Lâm An An rời khỏi nhà ăn, đường trở về khu đại viện, ánh nắng chiếu xuống khiến cái lạnh nhè nhẹ trong gió cũng dần tan .
Ngay lúc , cô thấy từ đằng xa vang lên giọng chua ngoa của thím Vương:
“ mới chỉ thôi, chứ gì mà chị nhảy dựng lên ? Lại chẳng con gái chị là… con gà mái đẻ! mà cũng , con gái nhà t.ử tế ai mà Tết nhất rước về nhà đẻ? Không chừng là sắp ly hôn cũng nên!”