Thập Niên 70: Mỹ Nhân Đến Tây Bắc, Người Đàn Ông Cứng Rắn Cũng Trở Nên Dịu Dàng - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-11-20 08:10:01
Lượt xem: 29
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Sở doanh trưởng đón vợ về ?”
“Ừ.”
Có hàng xóm ngang qua thấy hai sóng vai bước thì niềm nở chào hỏi.
Phải thật, vợ chồng nhà trông đúng là xứng đôi lứa.
Sở Minh Chu cao mét chín, vóc dáng đúng chuẩn tỉ lệ vàng 5:8, chân dài, bờ vai rộng kết hợp với vòng eo gọn, dáng chữ V điển hình, tràn đầy sức mạnh.
Lâm An An cũng cao tầm 1m67, thuộc dạng cao trong các cô gái miền Nam. Người cô mảnh mai nên càng thêm thanh thoát, cạnh các cô gái Tây Bắc cũng hề kém cạnh.
Thế nhưng khi cạnh Sở Minh Chu, cô trông nhỏ bé như chú chim nép , dáng vẻ phụ thuộc theo bản năng. Cái bóng của đủ để bao trùm lấy cô, từng hành động vô thức của cô cũng toát lên sự tin cậy, như che chở trong đôi cánh rộng.
Sở Minh Chu vốn chẳng để tâm đến vẻ ngoài, luôn cho rằng hình thức là thứ vô dụng, chỉ những nông cạn mới bận tâm tới lớp vỏ bề ngoài.
So với ngoại hình, chú trọng hơn việc huấn luyện đạt chuẩn , chỉ huy chính xác , kỹ năng b.ắ.n tiến bộ , năng lực quân sự nâng cao .
giờ đây…
Sau những câu khen ngợi như “chồng em trai quá”, “em mê lắm” từ Lâm An An, bắt đầu bản , đầu tiên cảm thấy may mắn vì khuôn mặt , ít nhất là cô vợ nhỏ của thích, đến lúc kiệt sức vẫn còn ôm mặt mà nghẹn ngào, miệng thì lẩm bẩm: “Đẹp thật, hành cho c.h.ế.t cũng cam lòng.”
Buổi tối.
Lâm An An đang rửa mặt, Sở Minh Chu tựa giường, tay cầm một lọ t.h.u.ố.c mỡ nhỏ, là thứ nhặt trong túi áo của cô khi xếp quần áo.
Lọ sứ trắng nhỏ, thoang thoảng hương t.h.u.ố.c nhàn nhạt mát lạnh.
Mặt ửng đỏ vì ngượng, nhưng khóe môi nhịn mà khẽ cong lên.
lúc đó, cửa “két” một tiếng mở , Lâm An An bước . Vừa tắm xong nên vẫn còn nước, má ửng hồng.
Cô lập tức thấy lọ t.h.u.ố.c trong tay , mặt “bừng” đỏ tận mang tai.
“Anh… gì !”
Cô bước nhanh đến, vươn tay định giật .
Sở Minh Chu cố tình giơ tay lên cao, chọc:
“Lúc gấp quần áo cho em thì rơi , là cái gì.”
Lâm An An thẹn giận: “Anh còn nữa! Trả đây!”
Sở Minh Chu nheo mắt , bộ đưa lọ t.h.u.ố.c cho cô. Cô tiến thêm một bước, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo nhẹ một cái, Lâm An An phòng , phịch ngay xuống đùi .
“Á~” Cô kêu khẽ một tiếng, theo phản xạ ôm chặt lấy cổ .
Ánh mắt hai giao , mặt cô càng đỏ hơn, định dậy thì eo giữ chặt nhúc nhích .
“Đừng động.”
Giọng Sở Minh Chu trầm khàn, mang theo chút khàn khàn dễ phát hiện.
Anh vén lọn tóc rối bên tai cô, dịu dàng :
“Anh bôi t.h.u.ố.c cho em, ?”
Lâm An An ngơ ngác như dọa ngốc:
“Không cần !”
“Chỗ đó em tới, bất tiện lắm.”
Cô trợn tròn mắt: “Em ! Rất là luôn!”
Mặt cô nóng ran, mắt thì hoảng loạn, định vùng khỏi đùi thì cánh tay rắn chắc giữ chặt buông.
Sở Minh Chu vẻ bối rối đáng yêu của cô, nụ nơi khóe miệng càng rõ rệt hơn:
“Ngoan, em bôi kiểu gì ? Lúc thì ngửa lúc thì vặn, coi chừng té đấy.”
Nói , siết chặt cánh tay, giữ Lâm An An trong lòng càng thêm vững chãi.
Tim Lâm An An như nhảy khỏi lồng ngực!
Chỗ đó… thể tùy tiện để khác giúp chứ?
Đây chuyện “ thấy ”!
Cô chỉ tìm một cái hố để chui xuống cho xong!
“Em , cần bôi t.h.u.ố.c .”
“Ổn ? Để xem thử.”
Lâm An An: “……”
Sở Minh Chu như quyết tâm, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, giọng trầm thấp dỗ dành:
“Chúng là vợ chồng, An An, chỉ bôi t.h.u.ố.c thôi, sẽ gì khác .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thap-nien-70-my-nhan-den-tay-bac-nguoi-dan-ong-cung-ran-cung-tro-nen-diu-dang/chuong-165.html.]
Không đợi cô trả lời, dễ dàng đè cô xuống.
Lâm An An cảm thấy tất cả những chiêu trò đặc biệt của đều dùng hết lên … thể chống cự nổi!
“Ưm~”
Sở Minh Chu dùng ngón cái xoay nắp lọ t.h.u.ố.c một cái là mở .
Ánh mắt vẫn trong trẻo, chút tạp niệm, nhưng hai tai đỏ đến tím, đủ thấy nội tâm lúc hề bình tĩnh.
Anh nhẹ nhàng vén vạt áo của Lâm An An lên.
Cơ thể Lâm An An lập tức căng cứng, hai tay cô siết chặt lấy gối, mắt nhắm tịt, dám .
Chỉ một cái chạm nhẹ thôi cũng khiến đầu óc cô trống rỗng.
Sở Minh Chu nhận sự căng thẳng của cô, động tác càng thêm cẩn trọng, nhẹ nhàng.
Trong phòng, khí bỗng trở nên im ắng đến rợn …
“Có đau ? Nếu thấy thoải mái, với .”
Nói? Nói cái gì? Nói đây?
Nói là chịu nổi?
Hay là… kích thích quá?
Có nên tiện thể hỏi luôn, vết thương bôi cho sưng lên nữa ?
Lâm An An c.ắ.n môi, mắt vẫn nhắm chặt, lên tiếng.
“Ưm~”
Không cố tình , ngón tay của Sở Minh Chu một lớp chai mỏng, khiến cô bật tiếng rên khe khẽ, như thể sắp tan chảy.
Ở nơi cô thấy, ánh mắt của Sở Minh Chu trở nên sâu thẳm.
Cảm giác mềm mại tay khiến gần như thể kiềm chế, những đường gân xanh mu bàn tay cũng dần nổi rõ.
Cuối cùng cũng bôi t.h.u.ố.c xong, Lâm An An cảm thấy như sống sót qua một thế kỷ, chẳng còn chút sức lực nào, như thể rút cạn sinh khí.
Sở Minh Chu giúp cô chỉnh quần áo, khẽ :
“Em nghỉ ngơi , tắm cái .”
Lâm An An kéo chăn trùm kín , giống như một chiếc bánh ú, thậm chí chui cả đầu trong, chỉ khe khẽ đáp một tiếng.
Hai kiếp , bao giờ cô thấy lúng túng như .
Đợi khỏi phòng, cô mới phản ứng :
“Khoan , Sở Minh Chu, chẳng tắm ?”
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Sở Minh Chu lúc phòng tắm, thấy câu hỏi cuối cùng của cô. Dù , lẽ cũng sẽ trả lời, rõ còn cố hỏi.
Thể trạng cô yếu, dám gì quá sức.
Nhìn dáng vẻ mấy hôm nay cô chịu đựng, thà dằn lòng, nhịn hết tất cả d.ụ.c vọng.
còn trẻ, đang độ tuổi sung sức, mới đầu… bảo chịu đựng thật dễ chút nào.
Sở Minh Chu mở vòi nước, để dòng nước ấm xối xuống . Trong đầu ngừng hiện lên cảnh lúc nãy bôi t.h.u.ố.c cho Lâm An An: gương mặt đỏ hồng của cô, đôi mắt nhắm chặt, cơ thể khẽ run rẩy… từng chi tiết đều khiến tim run lên.
Khi Sở Minh Chu trở phòng, Lâm An An ngủ say.
“Đồ vô tâm.”
Anh cúi gương mặt cô trong giấc ngủ, khóe môi kìm cong lên. Hàng mi dài in bóng mí mắt, má còn vương chút đỏ ửng tan, trông đặc biệt xinh .
Anh buồn ngủ, thuận tay dọn dẹp bàn học giúp cô.
Một phong thư rơi xuống đất.
Đêm khuya yên tĩnh, vạn vật lặng im. Anh ánh đèn, mở lá thư , qua vài trang giấy, thấu lòng cô…
[Nơi trái tim hướng đến, là nơi tình cảm gắn bó.]
Khoé mắt Sở Minh Chu đỏ hoe, cảm động là dối lòng.
Anh cẩn thận gấp thư , đặt một chiếc hộp nhỏ, nơi cất giữ huân chương nhà họ Chu truyền từ đời sang đời khác, là vật vô cùng quý giá.
Một lúc lâu , dậy, về phía Lâm An An đang ngủ say. Cúi , đặt lên trán cô một nụ hôn dịu dàng như gió thoảng:
“An An, thật may mắn… khi tình cảm sâu đậm đến thế từ em.”
Giọng khẽ như sợ vỡ một giấc mơ .